Cảnh sát lấy được thông tin từ chỗ Lục Ngọc, lập tức đi điều tra bức thư, quả nhiên tìm được bức thư lông gà do cô viết trong sọt giấy vụn.
Mở ra xem, hóa ra Lục Ngọc đã sớm nói rõ ràng sự việc trong đó!
Một nhân viên tạm thời ở bộ phận đó nói: “Sao rồi!”
Anh ta tỏ vẻ rất thờ ơ, giống như một nhân viên làm việc thất trách ở cơ quan, vốn chỉ tới làm cho có lệ, căn bản không hề để tâm đến những gì người gửi thư viết.
Trong tay nhân viên tạm thời còn đang cầm một tách trà, vừa bưng lên, vừa nhàn nhã, cảnh sát nhìn thấy đều tức giận: “Nhận được bức thư này, vì sao anh không báo cáo lên cấp trên?”
Nhân viên tạm thời thờ ơ đáp: “Ồ, tôi tưởng là chuyện gì, loại thư này ngày nào cũng có, ai biết là thật hay giả, hơn nữa số lượng nhân viên chỗ chúng tôi cũng không đủ, không thể nào kiểm chứng từng cái!”
Lời thoái thác này đã quá rõ ràng.
Cảnh sát thấy không thể nào nói chuyện được với người này, đành phải trực tiếp tìm lãnh đạo của họ tới, phản ánh sự việc, và không ngừng nhấn mạnh: “Nếu sớm báo cáo lên, sẽ không đến nỗi hậu quả lớn như hôm nay.”
Tài xế của họ suýt chết. Sau khi bị đ.â.m một nhát, chảy rất nhiều máu, may là đưa đi cấp cứu kịp thời, nếu không đã mất mạng rồi.
Thời này, tài xế là một công việc có kỹ thuật, không có mấy người biết lái xe tải cỡ lớn.
Xảy ra chuyện, cả kho lương thực không có tài xế, công việc tạm thời đình trệ, chỉ có thể mượn hoặc điều động từ nơi khác tới, mà mấu chốt là người được điều động tới, nghe nói nguyên nhân này cũng không muốn tới nữa.
Lãnh đạo quản lý toát mồ hôi lạnh đầy mặt, chuyện chặn đường cướp bóc đã kinh động tới thành phố, có người đã sớm cảnh báo nhưng lại bị ém nhẹm.
Anan.
Xảy ra sự cố sơ suất này, người làm lãnh đạo như ông ta cũng khó lòng thoát khỏi trách nhiệm, ông ta nói: “Đồng chí cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm túc chuyện này! Tích cực sửa đổi.”
Còn ghi lại tên của Lục Ngọc, định viết một bức thư tuyên dương.
Các bộ phận trong huyện đều đang tăng ca.
Đến tối, trong đồn công an vẫn sáng đèn như ban ngày, bác gái Lục còn đang chống chế nói: “ Tôi không biết chuyện gì hết, các anh dẫn tôi đi, phải đưa tôi về!”
Hầu hết các câu hỏi của cảnh sát đều xoay quanh chuyện của Lâm Mạnh.
Bác gái Lục nào dám nói bừa, Lâm Mạnh là kẻ sắp bị xử bắn, cho dù bà ta có ngu ngốc tới đâu cũng biết không thể có bất kỳ liên quan nào đến Lâm Mạnh.
Cảnh sát tiếp tục điều tra thẩm vấn, kéo dài mãi tới ngày hôm sau, các đồng chí cảnh sát trong đồn đều không thể chống đỡ nổi, đôi mắt đỏ ngầu vì mệt mỏi.
Cảnh sát tìm được biên nhận do bên Lâm Mạnh cung cấp, nói rằng chiếc vòng vàng đang ở chỗ bác gái Lục.
Cảnh sát gặng hỏi, bác gái Lục kiên quyết khẳng định mình không có thứ đó, vừa khóc vừa la hét rằng mình bị oan.
Cảnh sát đã gặp nhiều kiểu người có cách nói chuyện lộn xộn như vậy, cũng không nói nhiều với bà ta, dẫn bà ta về để lục soát.
Bác gái Lục hoàn toàn yên tâm, chiếc vòng vàng đó đã sớm bị bà ta giấu ở một nơi rất kín đáo.
…
Tất cả mọi người trong thôn vừa đi làm, chỉ còn Lục Ngọc và mẹ chồng Tiêu Thái Liên ở nhà.
Hai người vừa định dọn dẹp nhà cửa thì nghe thấy bên ngoài có người đang chửi mắng, từ ngữ thô bỉ vô cùng.
Lục Ngọc đi ra ngoài.
Bà nội Lục nói: “Mày mau bảo cảnh sát đưa bác gái mày về, nếu không mày đừng hòng yên với tao.”
Mới sáng sớm bà ta đã tới tìm Lục Ngọc gây sự, còn cố tình tránh mặt người nhà họ Phó.
Lục Ngọc đáp: “Là cảnh sát đưa họ đi, bà không đi tìm cảnh sát mà tìm tôi thì cũng vô dụng thôi! Nếu bà rảnh thì nên đi làm chút việc gì đó đi, đừng có cả ngày không có dáng vẻ của người già, cứ thích gây sự.”
Bà nội Lục nghe ngữ khí của cô thì suýt chút nữa ngã ngửa.
Địa vị của bà ta trong nhà xưa nay đều tôn quý, giờ lại bị cháu gái nói như vậy, gương mặt cũng không kìm nén được sự tức giận, bà ta chửi to: “Mày chính là tai tinh, nếu không phải vì mày, sao nó lại đi tìm Lâm Mạnh? Tao mặc kệ, mày phải đưa người về cho tao!”