Bên cung tiêu xã này không có bao nhiêu khách hàng, thời này mọi người phải làm việc, rất ít có người rảnh rỗi ra ngoài dạo. Phó Cầm Duy vốn chính là nam thần của phụ nữ ở đây, còn dẫn vợ đi làm.
Trong đó có một cô gái sưng sỉa hừ một tiếng nói: “Thời này còn có người không có công việc?” Cô ta nói vậy là ám chỉ Lục Ngọc. Cô ta thấy Lục Ngọc liền có chút không vui, cô ta thích Phó Cầm Duy, nhưng luôn bị anh vô tình cự tuyệt. Cô ta nhìn thấy Lục Ngọc liền có một loại địch ý khó hiểu.
Lục Ngọc không quên chuyện mấy chị dâu nhờ vả, cho nên đi mua kem dưỡng da cho chị ba trước.
Nhân viên bán kem nói: “Vốn dĩ muốn giữ lại cho mình, nhưng nếu cô mua thì bán cho cô.” Hàng bán chạy bình thường muốn mua đều phải xem vận khí.
Lục Ngọc dẻo miệng, khen nhân viên bán hàng mấy câu, nhân viên bán hàng vui vẻ gói đồ cho cô.
Sau đó Lục Ngọc lại đi mua dây buộc tóc đỏ, còn có vải. Dù sao cũng là gia quyến trong đơn vị, ít nhiều đều sẽ cho một vài ưu đãi nhỏ, ví dụ mua hai lạng đường sẽ tặng cho hai viên đường nhỏ, mua dây buộc tóc đỏ sẽ tặng một dây buộc tóc đen. Chỉ là vải khó mua, Lục Ngọc đích thân đi lựa với người bán vải. Kéo tấm vải hai tệ, đối phương ngay cả phiếu vải cũng không thu, nói đây là vải giá rẻ, không cần phiếu, thực ra chính là ưu đãi cho cô.
Lục Ngọc cũng biết, khen đối phương tốt bụng lại nhiệt tình, người được khen đều cười không thấy mặt trời.
Anan
Mọi người đều rất thích cô. Lúc này, nghe thấy cô gái sưng sỉa kia hừ một tiếng nặng nề: “ Tôi tưởng Phó Cầm Duy cưới một người như thế nào, không ngờ lại cưới một kẻ phá của như vậy!”
Cô ta nói rất to, rất nhiều người nghe thấy đều có chút ngượng ngập, Phó Cầm Duy đang tính sổ sách bên trong, không nhìn thấy chuyện ở đây. Lục Ngọc biết Phó Cầm Duy học vấn cao, đối nhân xử thế khiêm tốn, lịch sự, khiến người ta thích là điều quá sức bình thường.
Nhưng không ngờ hôm nay lại gặp phải một nữ nhân khuê các kiêu kỳ như vậy. Đối phương cho rằng Lục Ngọc là nữ nhi thôn dã, không dám tranh chấp với người thành phố như cô ta, chưa đợi Lục Ngọc lên tiếng, đã nghe cô ta nói: “Cô không biết tiết kiệm chút nào, sau này phải làm sao đây?”
Lời nói ám chỉ rõ ràng sự khinh miệt, ngụ ý Lục Ngọc không xứng với Phó Cầm Duy.
Lục Ngọc đi mua đồ giúp người nhà, không phải cho bản thân mình. Hơn nữa, cho dù có mua đồ gì đi chăng nữa, thì có liên quan gì đến người ngoài? Cô ta lấy tư cách gì mà chỉ trỏ người khác?
Ban đầu, Lục Ngọc không để tâm đến cô ta, chỉ nhìn chằm chằm rồi nói: “Ta mua thứ gì là việc của ta, không liên quan gì đến cô. Cô không cần dùng cái giọng điệu bề trên để dạy dỗ ta.”
Nữ sinh kia tức giận, không ngờ Lục Ngọc lại dám phản bác. Cô ta dùng ngữ khí căm ghét nói: “Quả nhiên là người thôn quê, thô thiển như vậy.”
Người bình thường nghe những lời bóng gió này có lẽ sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng, nhưng không phải ai cũng dám đối đầu trực diện.
Lục Ngọc lại là một ngoại lệ. Cô cười lớn: “Ta không ngờ người thành phố lại có phẩm chất như thế này. Cô lấy tư cách gì mà chê cười người nông thôn? Hiện tại cô ăn mặc, cô tiêu dùng, thứ gì mà không phải từ nông thôn cung cấp? Mới đặt một chân vào thành phố đã học theo cái thói đạo đức giả, vênh váo tự mãn đó rồi.”
Những người xung quanh ngạc nhiên, không ngờ Lục Ngọc trông có vẻ hiền lành, hòa nhã, nhưng miệng lưỡi lại sắc bén đến vậy.
Cô gái kia vốn muốn dựa vào Lục Ngọc để thể hiện sự vượt trội của mình, nào ngờ Lục Ngọc không hề nhường nhịn, khiến cô ta ấm ức đến phát khóc.
Cô ta tìm đến Phó Cầm Duy, mách tội: “Vợ anh thật vô lý!”
Sau đó, cô ta còn bịa đặt thêm vài lời cay nghiệt, nằng nặc đòi Phó Cầm Duy phải cho cô ta một lời giải thích.
Anh nhanh chóng bước ra. Vốn dĩ ai cũng thích buôn chuyện.
Các nhân viên bán hàng xung quanh đều mở to mắt, muốn xem thử Phó Cầm Duy sẽ xử lý vụ việc này như thế nào.
Lục Ngọc nói tiếp: “Ta chỉ là giúp chị dâu mua chút đồ, cô ta cứ ở đó nói lời khó nghe, những lời bừa bãi đó ta lười thuật lại. Người này còn rất thú vị, nếu không biết còn tưởng cô ta là vợ của anh đấy?”