Thời này, kem que có giá hai xu một cây, mát lạnh giải khát, kem đậu năm xu, còn kem sữa tươi thì tới một hào. Loại kem mà Lục Ngọc nói đến chính là loại rẻ nhất đó.
Phó Cầm Duy nói: “Em thật ky bo.”
Lục Ngọc không dám tùy tiện đáp ứng: “Anh nghĩ mà xem, mỗi ngày một cây, mười ngày là hai hào, một tháng tức là sáu hào. Phóng mắt khắp thiên hạ, ai dám chi tiêu mua kem hằng ngày chứ?”
Cô không ngừng vẽ ra những viễn cảnh tươi đẹp cho Phó Cầm Duy.
Nếu Phó Cầm Duy không đồng ý, một mình cô thật sự không thể nào mang những món đồ kho kia tới bán được.
Khóe miệng Phó Cầm Duy giật giật, rồi nói: “Được.”
Mắt Lục Ngọc lập tức sáng rực lên.
Anh nói: “Em nâng chân lên một chút, ta bôi thuốc cho em.”
Không biết từ đâu anh tìm được nước oxy già và tăm bông.
Lục Ngọc sững người, sau đó có chút ngượng ngùng. Tuy đã thành thân, nhưng hai người chưa từng có tiếp xúc thân thể: "Ta tự làm được."
Giọng điệu của Phó Cầm Duy trầm hơn một chút: "Em với không tới đâu."
Anh luôn có cảm giác chính trực, giúp Lục Ngọc bôi thuốc ngược lại còn thản nhiên hơn cô.
Trong văn phòng, chủ nhiệm đã sớm ra ngoài bàn chuyện với bên cung cấp hàng, chỉ còn lại hai người họ ở đó.
Lục Ngọc suy nghĩ một chút rồi cởi vớ ra. Quả nhiên, đi bộ suốt chặng đường vừa rồi đã khiến chân cô nổi bọng nước. Bọng nước vỡ ra, trông thật đáng sợ.
Phó Cầm Duy khom người, dùng tăm bông thấm nước oxy già nhẹ nhàng lau vết m.á.u bên trên.
Nước oxy già có công năng khử trùng, nhưng mỗi lần chạm vào vết thương đều nổi lên rất nhiều bong bóng, đau rát.
Lục Ngọc hít vào một ngụm khí lạnh.
Phó Cầm Duy nghe tiếng cô, động tác dịu dàng hơn một chút.
Sau khi bôi thuốc lên chỗ bọng nước vỡ ra, anh nói: “Ta mượn xe đạp của chủ nhiệm, em ngồi phía sau.”
Lục Ngọc nghe thấy buổi tối về không cần đi bộ, tâm trạng bay bổng hẳn lên, cô khen ngợi: “Huynh thật giỏi!”
Phó Cầm Duy không quen với kiểu người nhiệt tình thẳng thắn như Lục Ngọc, tai hơi nóng lên, nhưng giọng điệu vẫn rất nghiêm túc: “Ta đi làm việc đây.”
Chân bị thương của Lục Ngọc còn đang để đó, cũng không đi loanh quanh được. Cô xin Phó Cầm Duy một cây bút và một tờ giấy, rồi ở bên cạnh tỉ mỉ viết vẽ.
Lục Ngọc viết vô cùng nghiêm túc. Đợi anh làm xong, thấy cô vẫn đang viết.
Anh hỏi: “Muội đang viết gì vậy?”
Lục Ngọc cười nói: “Tính toán giá thành vịt quay.”
Gia vị, chi phí nhân công. Sau khi nấu chín vịt quay, còn phải rút nước, bán đắt thì không ai mua, bán rẻ thì không có lời. Nàng phải dựa theo thu nhập ở đây để tính toán lại.
Phó Cầm Duy đứng dậy, sau đó ra ngoài, nói gì đó với chủ nhiệm ở bên ngoài, rồi quay lại tìm Lục Ngọc: “Chúng ta về thôi.”
Cô nói: “Mới buổi trưa mà.”
Phó Cầm Duy nói: “Ta xin nghỉ rồi.”
Lục Ngọc ồ một tiếng, lập tức cất tờ giấy vừa mới tính xong giá vịt quay vào túi. Sau đó cô mang giày vào. Phó Cầm Duy tới dìu cô.
Lục Ngọc được anh dìu cánh tay, lưỡi cũng cứng lại, lắp bắp nói với anh: “Không cần đâu, ta có thể tự đi mà.”
Phó Cầm Duy nói: “Đi thôi.”
Lục Ngọc biết anh rất được lòng nữ tử trong cung tiêu xã, nếu không thì cô gái kia đã không mãi gây hấn với cô.
Nếu để người ta nhìn thấy, còn tưởng cô đang khoe khoang. Trời đất chứng giám, tuyệt đối không phải.
Sau đó Lục Ngọc rụt cổ từ cổng lớn cung tiêu xã đi ra. Phó Cầm Duy giúp cô cầm những gia vị đã mua.
Một tay anh dìu cô, sau đó đẩy chiếc xe đạp màu đen ra. Anh bước chân dài lên xe, đứng vững. Đồ đạc được treo trên tay lái.
Sau khi Lục Ngọc ngồi lên yên sau, hai tay ôm lấy eo anh. Eo anh rất gầy.
Khoảnh khắc Phó Cầm Duy bị Lục Ngọc ôm, cơ thể anh hơi cứng lại. Anh đèo Lục Ngọc trên xe đạp về.
Lúc này Lục Ngọc mới cảm thấy dễ chịu, gió thổi qua gò má cô thật dịu dàng.
Chẳng mấy chốc, Phó Cầm Duy lại cứng đờ người. Anh cảm nhận được mặt của Lục Ngọc áp vào lưng anh.
Lục Ngọc dậy quá sớm, lúc này ngồi trên xe, thế mà lại dựa vào lưng anh mà ngủ thiếp đi.
…