Món vịt lần đầu tiên ra mắt tại nhà họ Phó đã gây tiếng vang lớn.
Món này tuy xương nhiều thịt ít, nhưng lại mang đến một trải nghiệm ăn uống thú vị, đậm đà hương vị, ăn một cái thôi chưa bao giờ là đủ.
Ngay cả các chị dâu cũng cảm thấy chưa ăn đã thèm:
Chị ba Phó lên tiếng: “Em dâu, chẳng phải em đã làm rất nhiều sao. Hay là chia cho mọi người thêm mỗi người một cái nữa đi!”
Món này đã thực sự kích thích cơn thèm của mọi người.
Lục Ngọc tổng cộng nấu hai nồi lớn, mỗi người một cái cũng chẳng đáng là bao, thế mà họ còn muốn ăn thêm.
Không ngờ cổ vịt và cánh vịt trông có vẻ bình thường vậy mà khi nấu ra lại ngon đến thế. Có người được chia cánh vịt, chỉ với hai ba miếng đã ăn xong, nhưng người được chia cổ vịt lại có phần may mắn hơn, họ chăm chú gặm nhấm, vét sạch từng chút thịt dính trên xương.
Mấy chị dâu nhà họ Phó đã không ít lần nói với Tiêu Thái Liên rằng, có thể nói là chú út đã cưới được một báu vật rồi! Cùng là nguyên liệu đó, nhưng qua bàn tay cô ấy chế biến thì lại trở nên vô cùng hấp dẫn, đến cả những phần thừa thãi, bỏ đi như đầu cổ và cánh vịt cũng có thể được cô ấy làm cho ngon đến vậy, thật sự là đỉnh cao.
Các chị dâu khác cũng nhìn về phía Lục Ngọc, ai nấy đều thèm muốn được ăn thêm, nhưng lại ngại không dám mở lời.
Chỉ có chị ba Phó là người thẳng thắn và cởi mở nhất.
Có chị ấy lên tiếng thay mọi người, còn những người khác thì chỉ cần chờ đợi nhận lấy phần ăn có sẵn là xong.
Lục Ngọc mỉm cười đáp: “Không được ạ, số này còn để ngày mai bán.”
Anan
Chị ba Phó thấy mọi người còn đang ngơ ngác, bèn giải thích về chuyện họ đang cùng nhau tham gia đầu tư.
Anh cả Phó lên tiếng: “Món em tư làm ngon như vậy, chắc chắn sẽ bán rất chạy. Nếu có chỗ nào cần anh em giúp đỡ thì cứ nói nhé.”
Lục Ngọc đáp lại: “Cảm ơn anh cả, tạm thời chưa cần đến ạ.”
Chẳng mấy chốc bữa tối đã kết thúc, mọi người ai về phòng nấy. Hôm nay Lục Ngọc đã phải làm việc không ít, vừa đi khảo sát thị trường vừa chuẩn bị hàng hóa, mệt rã rời.
Sau khi thay xong quần áo, cô chỉ vừa mới nằm xuống giường đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say nồng với những tiếng thở đều đều.
Đợi Phó Cầm Duy tắm rửa xong quay về, Lục Ngọc vẫn còn đang say giấc. Ánh mắt anh dịu lại, sau đó anh cũng lên giường nằm xuống cạnh cô.
Vừa mới đặt lưng xuống, Lục Ngọc đã vô thức trở mình, rúc vào người anh. Cơ thể Phó Cầm Duy tỏa ra hơi ấm, anh cảm thấy thật dễ chịu khi dựa vào ngủ.
Phản ứng vô thức của Lục Ngọc vô tình khiến Phó Cầm Duy thao thức.
Là một người đàn ông, đã kết hôn, bên cạnh lại là người vợ hợp pháp, ban đêm cô gái nép sát vào người anh, mang theo một mùi hương thoang thoảng, tất cả những điều đó đều đang thử thách sự kiềm chế của anh.
Thế nhưng, Phó Cầm Duy là người chính trực, anh dùng sức mạnh chính nghĩa của mình để chống lại những tà niệm nảy sinh, mãi cho đến nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ sâu.
Sáng hôm sau, Lục Ngọc tỉnh giấc, cô đang vòng tay ôm chặt lấy eo của Phó Cầm Duy. Thông thường giờ này anh đã dậy để sửa soạn, nhưng hôm nay anh vẫn còn nằm trên giường.
Lục Ngọc cảm thấy hơi ngượng ngùng, cô vội vàng buông tay.
Phó Cầm Duy như cảm nhận được điều gì đó, anh từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Lục Ngọc đang có chút hoảng hốt và luống cuống, rồi anh lại nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời đã sáng tỏ, anh liền đứng dậy thay quần áo.
Hai người rất ăn ý, không ai nhắc đến sự ngượng ngùng khi thức dậy vừa rồi, cứ như thể cái ôm thân mật đó chưa từng tồn tại.
Lục Ngọc tranh thủ rửa mặt xong, liền lập tức đến khu vực bếp sau. Món vịt cô kho hôm qua giờ đã thấm đẫm gia vị. Lục Ngọc lấy vịt ra, cho vào một chiếc thùng gỗ to sạch sẽ vừa mới được chà rửa ngày hôm qua.
Sau đó, cô đậy nắp thùng lại, chuẩn bị thêm mấy chiếc bát nhỏ và đôi đũa. Những thứ này cô đặt lên yên sau xe, rồi cùng Phó Cầm Duy đẩy xe đi.
Các chị dâu đã dặn dò cô không ngớt, không chỉ là vì Lục Ngọc sắp kinh doanh, mà nếu hôm nay không phải đi làm, chắc hẳn họ đã không tiếc gì mà đi cùng Lục Ngọc đến nơi bán hàng rồi.
Sau khi Lục Ngọc rời đi, mấy chị dâu họ Phó vẫn còn bàn tán: "Thứ này rốt cuộc có bán được không?"
Chị ba Phó đáp: "Nếu không bán được thì chúng ta tự ăn vậy." Nói rồi lại thêm vào: "Chị đừng cười em, hôm qua em thèm đến mức không ngủ được. Không chỉ mình em, chồng em cũng lải nhải mấy lần."
Ban đầu, chị ba Phó còn nghĩ đến việc kiếm thêm chút đỉnh, nhưng ngẫm lại, tiền dễ kiếm như vậy sao? Ở nông thôn như họ, ngày ngày làm việc ghi điểm, cuối năm chia nhau hai mươi tệ đã là nhiều. Một xu cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng, mua món đồ cần dùng cũng phải đắn đo bao lần. Nếu không bán được, càng tốt, hôm nay về nhà chị ta sẽ chia thêm vài cái để ăn.
Chị hai Phó cười trêu: "Lời này chị chỉ dám nói với người nhà mình thôi nhé, ra ngoài mà nói thì người ta cười cho đấy."
Chị ba Phó: "Em biết rồi." Sau đó bổ sung: "Nói ra nhà họ Lục lại gây chuyện. Chị nghe nói chưa? Từ khi Lục Kiều không gả đi, cả ngày ở nhà khóc lóc om sòm, trong nhà loạn như cái chợ. Em còn nghe hàng xóm nói, chính vì chuyện của Lâm Mạnh kia, mà công việc của cha Lục Kiều trong huyện cũng bị ảnh hưởng."
Chị cả Phó ít cập nhật tin tức hơn, hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Chị ba Phó kể lại đầu đuôi câu chuyện, rồi kết luận: "Người không thể làm chuyện xấu, bằng không sẽ gặp báo ứng. Nghĩ đến nhà họ Lục thật sự có thể gây sự, người đàn ông tốt như Phó Cầm Duy, nhà họ không muốn gả còn đồng ý, sau đó lại tìm người gả thay, chứng tỏ bọn họ đủ tâm cơ. Nhưng người khác cũng không phải kẻ ngu, hà cớ gì phải làm như vậy?"
---