Phó Cầm Duy nhìn Lục Ngọc, cô đang bận rộn, lúc thì cắt gừng, lúc thì bắt đầu chiên ớt khô, tay chân thoăn thoắt.
Tiêu Thái Liên thấy con dâu đang bận, liền đi vào bếp nấu cơm. Mấy anh em trong nhà thay nhau phụ giúp, nào là bổ củi, gánh nước, chẳng mấy chốc nhà họ Phó cũng bốc lên khói bếp lượn lờ.
Lục Ngọc bắt đầu xào các loại gia vị, sau đó đổ cổ vịt vào bắt đầu hầm. Chị ba Phó mua tương dầu về còn mang theo hai chai tương dầu nhỏ, vẻ mặt hớn hở, xem ra đã chiếm được món hời lớn rồi.
Vừa vào sân đã nói: “Thôn họ còn rất biết làm ăn, thấy chị mua nhiều còn tặng cho chị hai chai nhỏ này.”
Một chai nhỏ này cũng phải tốn ba hào.
Lục Ngọc đổ một thìa lớn tương dầu vào nồi, rất nhanh đã lên màu, thứ nước tương đỏ thẫm mang theo hương vị vốn có vô cùng mê người.
Tiêu Thái Liên gọi mọi người vào ăn cơm.
Trước đây, cơm tối đều do Lục Ngọc nấu, rõ ràng chỉ là mấy món ăn gia đình bình thường, nhưng qua tay cô nấu lại trở nên cực kỳ ngon miệng.
Đồ ăn Tiêu Thái Liên nấu cũng không tệ, nhưng không thể sánh bằng Lục Ngọc, mọi người đã ăn quen đồ của cô rồi, giờ bất thình lình ăn đồ của Tiêu Thái Liên, vẫn cảm thấy không quen.
An An
“Mẹ, lần sau mẹ đừng nấu nữa.”
“ Đúng vậy, chênh lệch quá xa so với vợ chú tư.”
Lời nói đó khiến Tiêu Thái Liên tức anh ách: “Lúc Lục Ngọc chưa tới, các con ăn cơm mẹ nấu cũng rất ngon, mẹ cũng nuôi lớn các con khôn lớn. Muốn ăn thì ăn, không muốn ăn thì cút đi.”
Mấy anh trai nhà họ Phó cũng không biết bà giận thật hay là đùa, đều không dám lên tiếng.
Thấy tay cầm màn thầu tạp lương của mọi người chậm lại, ăn xong còn thừa nửa cái bánh, bà tức giận xen lẫn buồn cười nói: “Sau này ngày nào mẹ cũng nấu, để tiết kiệm lương thực.”
Nếu để Lục Ngọc nấu, cái bánh màn thầu tạp lương này cũng không đủ cho mọi người ăn. Cùng là màn thầu tạp lương, cũng không biết vì sao Lục Ngọc có thể làm mềm mại đến thế.
Trước đây khi Lục Ngọc chưa tới, Tiêu Thái Liên cũng không cảm thấy mình nấu ăn có vấn đề gì. Sau khi cô đến, khiến cho bà mất hết sự tự tin.
Chị ba Phó vẫn còn đang mong chờ được ăn món cổ vịt Lục Ngọc làm, nhưng hôm nay lại kho quá muộn, mãi cho tới trước khi đi ngủ vẫn chưa kho xong, thèm muốn c.h.ế.t đi được.
Buổi tối trước khi đi ngủ, chị ta còn thương lượng với anh ba Phó: “Sáng sớm mai, bảo Lục Ngọc chừa lại cho sáu người chúng ta một chút, cùng lắm thì mua thêm một cái nữa.”
Anh ba Phó thật hết chỗ nói với cô vợ thèm ăn này: “Nếu để mẹ biết, chắc chắn mẹ sẽ mắng em.”
Chị ba Phó hừ một tiếng: “Nói cứ như anh không muốn ăn vậy, giả vờ làm gì.”
Nói xong, nàng trở mình, tắt đèn rồi cuộn mình lại.
Màn đêm buông xuống, phần lớn mọi người trong thôn đã chìm vào giấc ngủ. Chỉ có gian phòng của Lục Kiều là còn ánh đèn leo lét. Bác gái Lục dường như vẫn còn bị cú sốc khi Lục Kiều bỏ đi, bà ta không về phòng mình mà nhất quyết đòi ngủ chung với cô ta, vừa để tiện bề bầu bạn, vừa để tiện dãi bày tâm sự.
Bà ta nói: "Con cứ bớt lo lắng đi. Mẹ biết con giận nhà Lục Ngọc sống tốt, mẹ cũng tức! Mẹ chỉ muốn con tìm được một mối tốt trong huyện, sau này con không cần phải sống khổ cực như cha mẹ." Bà ta cũng tỏ vẻ hối hận, ước gì ban đầu đã để con gái mình gả cho Phó Cầm Duy cho rồi.
Lục Kiều đáp: "Mẹ, con biết mẹ là vì tốt cho con. Con chắc chắn sẽ gả cho người có công việc ổn định ở thành phố. Mẹ nói với bà nội, đừng để bà ấy đi nói lung tung chuyện của con nữa, con tự có tính toán của mình."
Nghe vậy, Bác gái Lục phấn chấn hẳn lên, bà ta trở mình ngồi dậy, nói: "Con có tính toán gì, nói mẹ nghe xem nào."
Gò má Lục Kiều ửng hồng, lộ ra chút thẹn thùng hiếm thấy: "Con nhìn trúng Lý Dục Tài rồi ạ, chính là phóng viên Lý mà mẹ đã sắp xếp cho con ban đầu đó ạ."
Người ngoài không rõ ngọn ngành, nhưng Lục Kiều biết, chẳng bao lâu nữa, họ sẽ được điều về thủ đô. Cuộc sống đó còn mỹ mãn hơn vạn lần. Có được cuộc sống như thế rồi, nàng ta không muốn sống khổ cực nữa.
Bác gái Lục nói: "Mẹ cũng muốn cậu ta làm con rể của mẹ, nhưng người ta là người thành phố, sao có thể nhìn trúng chúng ta được?"
Nếu không phải vì Lục Ngọc, có lẽ hai người họ đã có thể thành đôi, nhưng chuyện ân tình đó đã bị Lục Ngọc vạch trần, lúc ông cụ Lý đi, gương mặt ông ta đầy vẻ u ám, e rằng sẽ có chút trở ngại!
Lục Kiều hoàn toàn không để tâm đến nỗi lo lắng của mẹ: "Mẹ yên tâm đi, đó chính là duyên phận. Vốn dĩ con định giấu chuyện này, nhưng vì muốn mẹ và con cùng chung một chiến tuyến, con đã nói với mẹ ngày hôm qua, chỉ là đã mỹ hóa một chút, không nói là mình mặt dày không chịu đi!"