Trước đây Lục Ngọc còn định đợi chị cả về rồi sẽ bàn bạc thêm, tùy theo ý của chị ấy mà quyết định. Nhưng giờ đây, chị cả đang nằm trong phòng cấp cứu, sống c.h.ế.t chưa rõ, cháu gái thì suy dinh dưỡng, trông như một con mèo gầy. Còn kẻ kia, lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Nàng nghiến răng nói: “Khốn nạn, ta nhất định phải g.i.ế.c c.h.ế.t anh ta.”
Phó Cầm Duy nói: “Anh có một người bạn học thời cấp hai cũng ở thôn của chị cả em. Anh sẽ tìm cậu ấy hỏi thăm tình hình bên đó trước.”
“Chúng ta chia nhau hành động. Anh sẽ đi báo cảnh sát. Nếu kẻ như vậy có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, đó chính là sự sỉ nhục đối với pháp luật.”
Phó Cầm Duy cũng biết Lục Ngọc đã thực sự tức giận rồi, bèn nói: “Được.”
Cha Lục và mẹ Lục vốn là những người nhát gan, sợ phiền phức, luôn lo lắng đắc tội với người khác. Thậm chí còn chưa bắt đầu gây chuyện đã vội nghĩ đến việc đối phương sẽ trả thù mình như thế nào, càng thêm sợ hãi.
Nhưng bây giờ, thấy Lục Ngọc muốn đi báo cảnh sát, họ lại không hề phản đối chút nào. Hành vi của con rể họ làm thật sự quá đáng, khiến ai nấy đều hận không thể cùng hắn quy vu tận.
Lục Ngọc hỏi thăm đồn công an ở đâu, sau đó ôm cháu gái đến đó.
Lúc này, trong nhà họ Lục chỉ còn mình Lục Ngọc là chỗ dựa vững chắc. Nàng nhất định không thể gục ngã.
Nhưng việc báo cảnh sát này, rất nhiều cảnh sát không hề muốn xuống nông thôn để chấp pháp. Bởi vì ở nông thôn, người ta hay bao che cho nhau, sức mạnh của dòng tộc cũng rất lớn. Cảnh sát phụ trách xử lý những chuyện dân sự thông thường đều không muốn nhúng tay vào. Nhưng lần này, hành vi của tên cặn bã đó đã chạm đến giới hạn chịu đựng của Lục Ngọc.
Nàng phải giành lấy sự đồng tình của các đồng chí cảnh sát, để họ đồng ý lập án điều tra.
Lục Ngọc nghĩ, nếu mình khóc lóc có lẽ sẽ đáng thương hơn một chút. Nàng quyết định sẽ giả vờ yếu đuối trước đã, đợi sau khi sự việc lập án được giải quyết xong, nàng sẽ bình tĩnh xử lý chuyện trong nhà.
Nhưng ôm cháu gái chỉ nhẹ như vậy, nước mắt lại bất giác chảy xuống.
Tới đồn công an, nàng khóc tới nghẹn ngào.
“Đồng chí cảnh sát, ta muốn báo án.” Lục Ngọc nói.
Cảnh sát hỏi: “Sao vậy, cô nương đừng gấp, cứ từ từ nói.”
Lục Ngọc nói: “Ta muốn tố cáo anh rể của ta, tội cố ý g.i.ế.c người, ngược đãi trẻ con.” Ngừng một chút, lại khóc nói: “Chị cả ta là cô gái hiền lành nhất các thôn quanh đây, sau khi gả cho một tên ế vợ ngoài thôn, bị đánh tới mức bây giờ đưa tới bệnh viện cấp cứu rồi. Đây là cháu gái năm tuổi của ta!”
Trong số cảnh sát cũng có một số người đã làm cha làm mẹ, vừa thấy đứa trẻ này, liền nói: “Ta còn tưởng cô bé mới hai ba tuổi chứ!”
Lục Ngọc lấy chẩn đoán của bác sĩ ra: “Suy dinh dưỡng nghiêm trọng.”
Đây đã là thập niên 80 rồi, không phải là niên đại đói c.h.ế.t người như năm đó, bây giờ nhà nhà đều ăn lương thực kinh tế, nhà nhà ăn cơm nồi lớn, có thể để đứa trẻ đói thành thế này quả thật là ngược đãi rồi.
Lục Ngọc nói: “Các anh đều không biết tên của đứa nhỏ này là gì đâu, không có ai chà đạp người khác như vậy cả. Tuy nhà ta không giàu có, nhưng cũng đều là cô gái được dốc lòng nuôi dưỡng trong nhà, tới nhà anh ta bị đánh còn thua cả súc sinh. Ta muốn khởi tố hắn.”
Ở thập niên 80, công tác phổ cập pháp luật còn chưa hoàn chỉnh, chuyện kiện tụng này còn là từ mới. Mấy năm gần đây, pháp viện huyện đều không có một vụ kiện nào. Lần này Lục Ngọc thật sự tức giận rồi!
Cảnh sát nói: “Chuyện này …” Họ hỗ trợ thành phố làm một số án lớn, không đủ người. Mỗi ngày còn phải có người tới trực ban. Tuy trong lòng biểu thị đồng tình với Lục Ngọc, nhưng thực sự không thể xử lý được. Nhưng thấy Lục Ngọc ôm đứa trẻ, khóc nước mắt nước mũi tùm lum cũng không đành. Đang muốn từ chối cô, cảnh sát Trần, người học tập từ trong thành phố quay về, kinh ngạc kêu lên: “Lục Ngọc?”
Lúc đầu, người xử lý chuyện gả thay chính là cảnh sát Trần. Cảnh sát Trần rất có lòng chính nghĩa, nghe Lục Ngọc nói xong, vô cùng tức giận, anh ấy cũng có con, vừa thấy hai mẹ con bị dày vò thành như vậy, đồng cảm sâu sắc. Nhưng rất nhanh lại nói: “Hiện giờ trong đồn đang khó khăn, thiếu người.” Người ra ngoài học tập như anh ấy sẽ nhanh chóng được điều tới đồn thành phố làm việc. Tổng cộng trong huyện chỉ lưu lại ba người.
Lục Ngọc nói: “Anh giúp ta lập án trước, rồi làm kiểm tra thương tích, đưa ra một báo cáo cụ thể. Ta tự tố cáo bọn họ.”
---