Chị ba Phó lên tiếng: “Chuyện đã đến nước này, đừng gọi tôi là chị ba, chúng ta vốn không phải người một nhà.” Người đâu tính toán rõ ràng như chị ta, nhà họ Phó còn chưa phân gia, ba trăm tệ tiền sính lễ kia là tiền chung của mẹ chồng Tiêu Thái Liên, giờ bị tính kế, chị ta cũng thấy ấm ức.
Lục Kiều có khuôn mặt tròn trịa, người già trong thôn rất thích kiểu mặt này, trông phúc hậu.
Cộng thêm bác gái Lục, hễ có thời gian là lại khoe với người trong thôn con gái bà ta hiếu thuận thế nào, lâu dần, mọi người đều có ấn tượng tốt đẹp về cô ta.
Giờ xem ra, quả thật không bằng Lục Ngọc. Lục Ngọc không nhu nhược như người ta tưởng, lại còn xinh đẹp nữa. Chẳng biết mẹ chồng nghĩ thế nào, bỏ rơi một báu vật như vậy không lấy, lại đi rước một đứa nhiều mưu mẹo, bị người ta tính toán như Lục Kiều.
Anan.
Lục Kiều chỉ đành giả vờ bệnh rồi đi ra ngoài.
Ra đến ngoài, thấy mẹ ruột khóc sướt mướt, nước mắt cô ta cũng tuôn rơi. Người ngoài nhìn vào, ai không biết có thể cho rằng cô ta đã chịu ấm ức lớn nhường nào.
Con người vốn hay đồng cảm với kẻ yếu, vừa thấy cô ta khóc, càng thêm chắc chắn nhà họ Phó ức h.i.ế.p người quá đáng.
“Phải rộng lượng một chút chứ.”
“Đều là người một thôn, sao có thể dồn người ta vào đường cùng chứ?”
“ Đúng vậy.”
Tiêu Thái Liên nghe những lời này, suýt chút nữa tức đến ngất đi.
Chị ba Phó nói: “Chuyện này không xảy ra với nhà các người, tự nhiên nhà các người cưới dâu lại bị người ta tráo đổi, tôi xem thử ai nuốt nổi cục tức này?”
Một câu nói khiến những người xung quanh không dám lên tiếng nữa.
Lục Ngọc nhìn Lục Kiều, quần áo nàng mặc đều là vải mịn, còn cô, tuy xinh đẹp hơn Lục Kiều nhưng lại ăn mặc cũ kỹ, xám xịt.
Cùng ở độ tuổi thanh xuân rực rỡ, Lục Kiều sửa soạn trang phục khác hẳn, theo lời người trong thôn nói, trông như tiểu thư thành thị.
Tiêu Thái Liên nói: “Lục Kiều, cô có ý gì?”
Lục Kiều đáp: “Chuyện này vốn chỉ là hiểu lầm, nhưng con không ngờ thím lại ra tay nặng như vậy, còn đánh mẹ con bị thương, lòng con không chấp nhận nổi, không thể sống chung với Phó Cầm Duy được nữa.” Lời này nói ra vô cùng cứng rắn, nếu đã có thể cự tuyệt một mối hôn sự tốt như vậy, chắc chắn trong nhà đã có tính toán khác.
Tiêu Thái Liên lạnh lùng nói với bà nội Lục: “Nếu đã như vậy, đồ sính lễ tôi mang đến sẽ không lấy nữa, ba trăm tệ kia bà phải trả lại cho tôi.”
Bà nội Lục nói: “Không thể nào, các người đánh chúng tôi thành thế này, chút tiền đó còn không đủ đền bù nữa.”
Bác gái Lục nhìn thấy con gái ruột, cơn giận cũng bùng lên.
Bà ta đắc ý nhìn Lục Ngọc, nói: “Lục Ngọc đúng là không thể so với con gái tôi, nhưng dù sao cũng là một cô gái xuân thì, thế nào, Phó Cầm Duy nhà các người đã ngủ rồi, bây giờ trở mặt không nhận người, định ở đây ăn cơm chùa sao?”
Vừa nãy bị đánh, mất hết mặt mũi, bà ta nói chuyện cũng chua ngoa đanh đá hơn, một câu nói đắc tội cả hai người.
Cha mẹ Lục Ngọc không chịu nổi, khóc lóc van xin bác gái đừng nói nữa: “Chị nói vậy, Ngọc Nhi nhà tôi biết phải làm người thế nào nữa?”
Bác gái Lục nói: “Chuyện đã làm rồi, còn sợ nói ra sao?”
Lời vừa dứt, liền nghe thấy một tiếng tát vang dội đánh lên mặt bác gái Lục.
Mặt bác gái Lục bị đánh lệch sang một bên, sau đó bà ta tức giận nói: “Mày dám đánh tao?”
Lục Kiều cũng tức điên lên.
Lục Ngọc nói: “Bà nói những lời đó, đáng bị ăn tát. Tôi biết bà khinh thường cha mẹ tôi, cũng khinh thường tôi. Nhưng người đi chân trần không sợ kẻ mang giày. Vừa nãy, bà nói Lục Kiều như vậy sao?”
“Bây giờ cho dù nhà họ Phó không tố cáo bà, tôi cũng sẽ tố cáo bà lừa bán cháu gái.”
Bác gái Lục và bà nội Lục bị cô chụp cho chiếc mũ lớn này, nhất thời sửng sốt.
Sau đó lại nghe Lục Ngọc nói tiếp: “Chị gái tôi là cô gái thành thật nhất cả thôn này, bị các người sắp xếp gả cho một lão già có con ngoài ý muốn, làm việc lại bị đánh đập. Còn chị hai tôi thì bị các người gả cho một gã què, mua một chiếc xe đạp. Người trong thôn ai cũng biết sức khỏe tôi không tốt, bà sợ không bán được giá cao, nên mới diễn một màn kịch dời hoa tiếp gỗ. Bây giờ xảy ra chuyện rồi, các người lại rụt cổ vào trong mai, lại để tôi gánh hết tiếng xấu!”