Lục Ngọc xách hai hủ đào ngâm đến bệnh viện, mở cửa phòng bệnh, nhìn thấy Lục Bình đang được mẹ đút nước uống.
Lục Ngọc sáng mắt lên, nói: “Chị cả tỉnh rồi?”
Vành mắt mẹ Lục đỏ hoe, nhìn thấy Lục Ngọc tới, hít mũi nói: “Tối hôm qua nó đã tỉnh rồi. Bác sĩ nói chị cả con bị tổn thương phổi, còn chưa thể nói chuyện, bảo chị hai con về, chị hai con cứ không chịu đi!”
Nếu không sao lại nói m.á.u mủ cùng một mẹ sinh ra, thời khắc mấu chốt vẫn phải dựa vào chị em ruột.
Cháu gái rất thân với Lục Ngọc, nhìn thấy cô liền chạy tới. Lục Ngọc xoa mặt của cô bé nói: “Xem dì út mang cho con cái gì?”
Mẹ Lục nhìn thấy nói: “Tốn tiền mua cái này làm gì, đào hủ đắt biết bao, mau trả lại đi.”
Lục Ngọc nói: “Trả cái gì, giữ lại ăn, con rể của mẹ mua cho chị cả, một chút tâm ý.”
Mẹ Lục nghe vậy, cảm khái nói: “Tuy con với nó ở bên nhau là do âm lệch dương sai, nhưng thật sự là một mối hôn sự tốt, Tiểu Phó đã giúp đỡ không ít!”
Anan
Lục Bình nhìn Lục Ngọc cũng có chút kích động: “Tiểu Ngọc.” Giọng của chị ấy giống như phá gió, mang theo rất nhiều âm khàn, vừa mở miệng lại ho sặc một trận.
Lục Ngọc vội vàng đi lên, đặt hủ đào sang một bên, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của chị cả gọi: “Chị cả.”
Sau khi tỉnh dậy, Lục Bình đã nghe mẹ Lục nói, cũng nhờ Lục Ngọc tìm rất nhiều người bắt Tiết Thắng Lợi đưa tới đồn, nếu không với tính cách che chở của Tiết Gia Thôn, tuyệt đối không thể nào để họ đưa Tiết Thắng Lợi đi.
Tính tình của Lục Bình tốt nhất trong ba chị em gái, gặp chuyện có thể nhịn thì nhịn, trước đây bị đánh cũng chỉ nghĩ bớt cãi nhau với anh ta là được. Dù sao vẫn còn con.
Tiết Thắng Lợi quả là súc sinh. Sau khi có bồ nhí, hắn kiếm cớ gây sự, đánh đập vợ mình. Đến cả con trai hắn cũng không buông tha, hành động đó đã đẩy Lục Bình đến bước đường cùng. Lục Bình ngất đi, ý nghĩ cuối cùng vẫn là về đứa con.
Nàng không sợ chết. Sống nhọc nhằn như vậy, c.h.ế.t đi có lẽ còn thanh thản hơn. Nhưng nàng sợ đứa con không ai nương tựa. Tên cặn bã đó đã không ít lần ra tay tàn độc với con trai nàng. Nếu nàng chết, con nàng cũng khó lòng sống sót.
Phụ nữ yếu đuối là vậy, nhưng làm mẹ lại trở nên mạnh mẽ phi thường. Nàng đã giằng co đến hơi thở cuối cùng. Khi mở mắt ra lần nữa, nàng đã ở trong bệnh viện. Mẹ Lục khóc sướt mướt như người mất hồn. Mãi đến khi Lục Nhị giải thích cặn kẽ mọi chuyện, thì nàng mới biết, cha mẹ mình đã lo liệu hết mọi việc.
Lục Bình lại muốn khóc. Cha mẹ và hai em gái nàng đều là người hiền lành, nhưng vì chuyện của nàng mà tất cả đều phát điên lên. Lục Nhị nói sẽ liều mạng xử lý nhà họ Tiết. Lục Tam thì đã báo cảnh sát, còn tuyên bố sẽ tố cáo Tiết Thắng Lợi tội danh g.i.ế.c người.
Có người chống lưng, sự ấm áp này sao có thể không khiến nàng rơi nước mắt chứ?
Lục Ngọc nói: “Chị cả, nhà họ Tiết đúng là vô nhân tính, phải bắt hắn ta trả giá thật đắt. Nhưng không cần phải sống c.h.ế.t với loại cặn bã này đâu. Mẹ đã nói, ủng hộ chị ly hôn với anh ta!”
Thời nay ly hôn không còn là chuyện hiếm, nhưng với cha mẹ cô vốn là người cổ hủ, đưa ra được quyết định này thật là vĩ đại.
Cha mẹ thật sự thương chị cả Lục Bình.
Lục Bình muốn lên tiếng, nhưng cổ họng nàng đau rát, chỉ cần cất tiếng là ho sặc sụa. Toàn thân nàng đau nhói. Người nhà không cho phép nàng nói chuyện.
Chị cả Lục ngồi dậy, chỉ tay về phía cửa.
Lục Ngọc không hiểu ý của chị.
Giọng nói non nớt của cháu gái vang lên: “Ý của mẹ con là muốn xuất viện.”
Lục Ngọc cay sống mũi. Cô nào mà chẳng hiểu, chị cả sợ tốn tiền. Nàng vội nói: “Mặc kệ tốn bao nhiêu tiền cũng phải chữa khỏi bệnh đã.”
Năm nay chị cả mới ba mươi ba tuổi, còn quá trẻ. Nếu vì mấy chục, mấy trăm tệ mà bỏ dỡ việc trị liệu, để lại bệnh căn sau này, thì phải mang bệnh cả đời!
Lục Ngọc lại khuyên nhủ chị ấy vài câu. Rất nhanh, Lục Nhị quay lại. Nhìn thấy Lục Ngọc, cô nói: “Tiểu Ngọc, hôm qua chị cả tỉnh lại liền muốn gặp em, chị ấy rất biết ơn em.” Hôm qua chị cả Lục không nói chuyện, chỉ dùng tay viết chữ.