Nếu Không Nhắm Mắt

Chương 4

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Ngón tay của Kỳ Thanh lướt lên lướt xuống đoạn trò chuyện chỉ chiếm một màn hình điện thoại, trong lòng thầm lên kế hoạch sau này nên đối xử với một nhân vật đỉnh cao như Văn Dực như thế nào.

【Hiện tại tôi đang chuẩn bị ra mắt một cuốn tiểu thuyết ngắn mang tên 《Đến với mùa xuân, đến với tự do》, trong đó có thể có nhiều vấn đề liên quan đến nghệ thuật, cũng muốn xin ý kiến của anh, tôi đã theo dõi bức tranh sơn dầu 《Trốn về mùa xuân》 của anh từ rất lâu rồi, tôi có thể xin ý kiến của anh một chút được không?】

【Tất nhiên, cô có thể coi tôi như một người bạn, có lẽ chúng ta có chung sở thích, có thể trở thành một người bạn đồng hành tốt.】

Kỳ Thanh nhìn vào những lời đó, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, hai chú chim sẻ đang cùng nhau tận hưởng làn gió mát.

Kỳ Thanh trò chuyện đơn giản với Văn Dực về thời gian trao đổi, bọn họ chia sẻ với nhau những quan điểm và cảm nhận về giới nghệ thuật, suốt quá trình đó, trái tim cô cứ đập thình thịch không ngừng, cho đến khi phía trên điện thoại hiện lên một cuộc gọi, trên đó ghi “Từ Trí Thành”, cha của Kỳ Thanh, tiếng ting ting đã cắt ngang đầu ngón tay đang di chuyển của cô.

Kỳ Thanh ngây người, xóa đi một dòng chữ trong khung trò chuyện, rồi bấm nút nghe.

Đúng như dự đoán, một giọng địa phương thô lỗ và không rõ ràng như một cơn sóng dữ dội ập đến từ ống nghe: “Kỳ Thanh, tiền.”

“Bao nhiêu.” Kỳ Thanh lạnh mặt, những con chim sẻ ngoài cửa sổ bị dọa sợ bay đi, mọi thứ đều trở nên châm biếm.

“200 nghìn, em trai mày sắp cưới mày không biết à?”

Kỳ Thanh hít một hơi lạnh, bây giờ cô chỉ mới hai mươi bốn tuổi, năm ngoái mới tốt nghiệp đại học, mới ra trường, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.

"Không có."

Hơi thở của người đối diện dần trở nên gấp gáp, một vật nặng “loảng xoảng” rơi xuống, một giọng nói chua ngoa cay nghiệt vang lên, “Tao đã nói viết sách vớ vẩn gì đó không kiếm được tiền, chi bằng sớm muộn gì cũng đi lấy chồng cho xong.”

“Bảo con nhỏ c.h.ế.t tiệt đó mau về thành phố M, ngày kia thằng Tiểu Thiên dẫn bạn gái về, mang theo ít quà đi.”

Hơi thở của Kỳ Thanh ngày càng khó khăn, nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác chỉ đổi lại sự quá đáng hơn, tại sao còn phải chịu đựng như vậy?

Nhưng, cô đã trưởng thành, nuôi dưỡng cha mẹ là nghĩa vụ và trách nhiệm, cô không có cách nào trực tiếp cắt đứt liên lạc.

Kỳ Thanh nói: “Con không về được, thế này đi, con chuyển cho hai người 500, coi như là tấm lòng của con, để Từ Thiên Doanh tự đi mua cho bạn gái nó đi.”

“Kỳ Thanh, mày phải về! Em trai dẫn bạn gái về nhà mà chị gái không về xem sao được?”

Một cơn gió thổi vào ống nghe, ngay sau đó, vài vật dụng nghe như thủy tinh rơi xuống đất, tiếng kêu chói tai.

Từ Trí Thành gầm lên một tiếng, người phụ nữ cũng la hét, sau đó trong ống nghe vang lên một cơn gió chỉ kéo dài chưa đầy một giây, “loảng xoảng” một tiếng, Kỳ Thanh tắt loa ngoài, giọng nói của hai người trong ống nghe vẫn rất rõ.

“Mày xem mày nuôi ra một đứa con gái bất hiếu như thế nào, đọc sách vớ vẩn gì không biết.”

“Không phải là do mày không ngăn cản nó ra ngoài tỉnh sao, bây giờ lại bắt đầu trách tao?”

“Mẹ! Hai người cãi nhau cái gì?! Còn không mau dọn dẹp?”

Kỳ Thanh dứt khoát ngắt máy, chỉ sợ nếu tiếp tục nghe, mọi chuyện sẽ không thể cứu vãn được nữa.

Trong phòng ngay lập tức chìm vào sự tĩnh lặng vô tận.

Trống rỗng, cô liêu.

Lần nào cũng như vậy.

Cô đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, khung cảnh dưới tòa nhà cao hai mươi hai tầng hiện ra trước mắt, cúi đầu, cổ tay dưới mắt, mảnh khảnh nhỏ bé.

Tìm tìm kiếm kiếm, lạnh lẽo cô liêu, thê thảm bi ai.

Cô trở lại chỗ ngồi, cầm lấy điện thoại lên, Văn Dực đã gửi một tin nhắn ba phút trước: 【Không còn sớm nữa, hôm khác nói chuyện tiếp.】

Kỳ Thanh nhắm mắt, rồi lại mở ra, mọi thứ đều không thật, cô kéo ngăn kéo ra mở một hộp thuốc, đổ ra hai viên thuốc hình vuông màu trắng, nuốt một hơi, cổ họng không khỏi có chút khô khốc.

Cô mở màn hình điện thoại, trên trang WeChat của cô, mẹ cô Kỳ Yêu đã gửi một tin nhắn thoại, phía sau còn có một danh thiếp.

Kỳ Thanh ngồi im lặng ba phút, rồi từ từ bấm vào tin nhắn thoại của Kỳ Yêu.

“Thanh Thanh à, ban nãy do mẹ nói nặng lời, làm con không vui, mẹ cũng không cố ý đâu, mấy hôm trước, con trai của dì Vương đã tìm được một công việc khá tốt ở chỗ con, hơn nữa còn ổn định, đã sắp xếp cho hai đứa một buổi xem mắt, con xem có hợp ý không, được không? Lần này con không muốn về, thì không về nữa, nhưng xem mắt thì nhất định phải đi nhé.”

Kỳ Yêu câu cuối cùng đã nhấn mạnh giọng điệu, theo tính khí của bà, Kỳ Thanh che mặt lại.

Lần này thì không trốn được nữa rồi.

Nếu Không Nhắm Mắt

Chương 4