Nếu Không Nhắm Mắt

Chương 6

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Về đến nhà, cô lập tức ghi lại cuộc trò chuyện của hai người.

Dần dần, đến đêm, không ngờ, những cuộc gọi nhỡ của Kỳ Yêu đã bị bỏ quên mấy chục cuộc, cô ôm trán gọi lại.

“Kỳ Thanh, mẹ nói này, mày đúng là một đứa trẻ không biết lo, tìm bạn trai lại tìm nhân viên quán cà phê, công việc không tử tế, lương không cao, có lấy ra được 200 nghìn tiền sính lễ không?”

“Mẹ, con chưa muốn kết hôn.”

Nói xong, đối diện im lặng rất lâu, mãi không thấy hồi âm, Kỳ Thanh ngửa đầu nằm dài trên sofa, sự yên tĩnh trước cơn bão.

“Vậy mày muốn làm gì, hai mươi mấy tuổi rồi, phụ nữ qua ba mươi là không ai thèm nữa đâu!”

“Bà già này thật hối hận vì đã sinh ra đứa con gái bất hiếu như mày, cha mày nói quả không sai, chi bằng trước đó yêu cầu mày thôi học đi ra ngoài làm việc, con gái học mấy thứ sách rách rưới đó thì có ích lợi gì, sớm muộn gì cũng phải lập gia đình ở nhà làm nội trợ.”

Kỳ Thanh nghe từng câu từng chữ của Kỳ Yêu, như kim châm, từng mũi kim đ.â.m vào tim.

“Mẹ, không phải mẹ cũng là phụ nữ sao? Lúc bị cha đánh, mẹ có từng nghĩ đến hối hận không?”

“Cái gì?”

Người phụ nữ ở đầu dây bên kia sững người, hơi thở của bà ta bắt đầu rối loạn, “Đều tại bà ngoại mày, tại sao lại gả tao cho thằng khốn này?!”

“Mẹ không nghĩ đến, mẹ gả con cho người đàn ông con không thích, con cũng sẽ trách mẹ sao?”

“Mẹ, mẹ đã từng hạnh phúc chưa?”

"Tao..."

Kỳ Yêu đã hoàn toàn không trả lời được, bà ta nhanh chóng chuyển chủ đề, giả vờ bình tĩnh: “Thôi không nói nữa, mẹ … Mẹ đi nấu cơm đây, Kỳ Thanh không muốn cưới thì thôi vậy, mẹ trả lại tiền sính lễ cho người ta, nếu con rất thích bạn trai của con, hôm nào dẫn về nhà xem thử.”

Kỳ Yêu nói nói rồi giọng điệu trở nên mơ hồ, nói xong chữ cuối cùng liền vội vàng cúp điện thoại.

Kỳ Thanh đã nhẫn nhịn hơn hai mươi năm, cô nhìn lên trần nhà trắng xóa.

“Như trút được gánh nặng…”

“Thì ra là cảm giác này …”

Kỳ Thanh nhìn chằm chằm vào trần nhà một lúc lâu rồi mới từ từ ngồi dậy đến trước máy tính, cô sắp xếp lại suy nghĩ, ngón tay gõ lên bàn phím, nhanh chóng xuất hiện thêm hai dòng chữ.

《Đến với mùa xuân, đến với tự do》

Chương một…

Ngoài cửa sổ có mưa phùn lất phất, tiếng “xào xạc” tràn ngập màn đêm.

Trong năm tháng sau đó, sửa đi sửa lại, kiểm tra thiếu sót, dồn hết tâm huyết, Kỳ Thanh và Văn Dực đã thuận lợi hoàn thành cuốn tiểu thuyết ngắn 《Đến với mùa xuân, đến với tự do》.

Cô đã nộp bản thảo cho biên tập.

Biên tập gọi điện thoại đến, “Tiểu Thanh à, hôm nay chị đọc xong mà vẫn thấy chưa đã, hoàn thành tốt lắm đấy.”

“Không chỉ có một mình em phải không?”

Kỳ Thanh thẳng thắn thừa nhận: “Còn có một người bạn vẫn luôn hỗ trợ em, anh ấy cũng là độc giả của em.”

“Một người bạn tài năng như vậy à? Trong đó liên quan đến rất nhiều kiến thức chuyên môn, thật là đáng nể.”

“ Đúng vậy, anh ấy là một họa sĩ.”

“Bình minh hoa sông đỏ hơn lửa, xuân đến nước sông xanh như lam.”

Biên tập cười ha hả: “Yo, gần đây tiến bộ không nhỏ nhỉ, em thay đổi rồi đấy, Kỳ Thanh.”

Ngày 3 tháng 8 năm 2012, trời nắng…

Tôi và họa sĩ này thường xuyên cùng nhau ăn cơm, uống trà, quán cà phê mèo Coco của anh ngày càng nổi tiếng, thỉnh thoảng tôi cũng đến giúp anh kinh doanh một thời gian khi anh bận.

Anh đối xử với tôi rất chân thành, mỗi khi tôi nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng của anh, mầm cây nhỏ bé sâu trong lòng tôi lại như trải qua một trận cuồng phong, nhưng thời tiết lại quang đãng.

Là một sự miêu tả như vậy, bởi vì, tôi phát hiện ra tôi hình như đã dần dần bắt đầu một bữa tiệc tình yêu thầm lặng dành cho anh.

….

Trước khi đi, Kỳ Thanh đã đặc biệt cẩn thận thay một chiếc váy mới, chỉnh sửa từng chi tiết một cách tỉ mỉ.

Cô xuống lầu.

Thực ra phần lớn công trình của《Đến với mùa xuân, đến với tự do》đều do Văn Dực hoàn thành, và còn hoàn thành với tư cách là một nhà tư vấn tâm lý.

Kể từ khi anh xuất hiện, cuộc sống của Kỳ Thanh dường như cũng không còn quá bình lặng nữa.

Một chiếc BMW màu đen đỗ dưới lầu, người trong xe hạ cửa sổ ghế phụ xuống, một gương mặt tuấn tú hiện ra trước mắt, Kỳ Thanh mở cửa ghế phụ ngồi vào.

“Nhiệm vụ của hôm nay là ăn một bữa thật no nê, để ăn mừng tác phẩm lớn 《Đến với mùa xuân, đến với tự do》 chính thức hoàn thành.” Văn Dực khởi động động cơ.

“Trong một khoảnh khắc, em như một cây mầm nhỏ, đang được người làm vườn họ Văn chăm sóc tỉ mỉ.” Kỳ Thanh nhìn vào đôi mắt đào hoa lấp lánh dưới gọng kính vàng của Văn Dực.

Văn Dực bật cười, trêu chọc: “Anh thật muốn vẽ lại dáng vẻ của em bây giờ.”

Kỳ Thanh ngồi yên, “Cầu còn không được.”

“Em cũng muốn xem thử, trong mắt anh em là người như thế nào.”

“Một người phụ nữ luôn hướng về phía trước.” Văn Dực nhếch mép,

“Thật là khó tin.”

Một đoạn đường xe chạy, hai người đã đến một nhà hàng Trung Quốc, kiến trúc cổ điển, Kỳ Thanh nhìn trái nhìn phải, “Thế nào? Em đã chọn rất lâu đấy.”

Văn Dực nhướng mày, anh nói: “Em có biết bây giờ trong mắt anh em giống cái gì không?”

"Cái gì?"

“Một chú mèo con muốn được khen.”

“Cũng không tệ, mèo con cũng rất đáng yêu.” Kỳ Thanh đi trước, Văn Dực theo sát phía sau.

Nếu Không Nhắm Mắt

Chương 6