Trong bệnh viện, mùi thuốc khử trùng nồng nặc, cô đi thẳng đến phòng phẫu thuật tầng ba.
Cô đi chân trần, cho đến khi nhìn thấy bốn năm người đang bình tĩnh ngồi trên hàng ghế lạnh lẽo của bệnh viện, nỗi buồn đã nuốt chửng những khuôn mặt đau khổ của bọn họ.
Một hàng nước mắt chảy dài trên hai má.
Kỳ Thanh hít một hơi thật sâu, khập khiễng từ từ đi qua, bọn họ không nhận ra sự xuất hiện của Kỳ Thanh.
Cô đi đến trước mặt, “Thế nào rồi?”
Một người phụ nữ trung niên ngẩng đầu lên nhìn Kỳ Thanh trước tiên, giọng bà nói không rõ ràng, “Vẫn đang cấp cứu.”
“Cháu là Tiểu Thanh phải không, dì thường nghe con trai dì nhắc đến cháu.” Một hàng nước mắt trong veo trong hốc mắt của người phụ nữ lại thuận thế rơi xuống.
“Vâng.” Kỳ Thanh nhìn bọn họ, sống mũi cay xè, “Mọi thứ chỉ là thoáng qua, mọi thứ rồi sẽ qua thôi…”
Hai tiếng.
Bốn tiếng.
Ting, cửa phòng phẫu thuật từ từ mở ra, năm người trên ghế gần như ngay lập tức lao lên khi cửa mở.
Vài bác sĩ mặc áo phẫu thuật màu xanh đẩy một người đàn ông trên người dán đầy máy móc ra, và người nằm trên giường chính là Văn Dực.
Kỳ Thanh ngơ ngác nhìn cảnh này, tim đập lỡ một nhịp.
Tiếng ù tai vang lên, cô nhắm mắt lại, rồi lại cố gắng mở ra.
….
Mấy ngày nay, Kỳ Thanh đã túc trực bên Văn Dực suốt năm ngày, tuy nhiên, hai chân của anh lại đành phải cắt cụt.
Văn Dực ngồi trên xe lăn, lòng bàn tay anh đặt hai bên xe lăn, móng tay vẫn được cắt tỉa sạch sẽ.
“Kỳ Thanh.” Văn Dực nheo mắt gọi cô một tiếng.
“Ừm? Muốn ra ngoài xem một chút không.” Kỳ Thanh đi lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Văn Dực.
"Tất nhiên."
Nắng đẹp, cảnh vật tươi sáng.
Kỳ Thanh đẩy xe lăn của Văn Dực, “Hôm nay thời tiết đẹp, không khí cũng rất trong lành.”
"Kỳ Thanh."
"Sao vậy?"
Văn Dực bật cười, “Mấy ngày nữa xuất viện rồi, anh tặng em một món quà.”
Kỳ Thanh đột nhiên dừng bước, cô cúi người, ghé sát vào tai anh, nhẹ giọng nói: “Văn Dực, em muốn chăm sóc anh cả đời.”
Văn Dực khẽ cười, mang theo vẻ trêu chọc: “Có lẽ, bây giờ dù thế nào cũng không được nữa rồi.”
Kỳ Thanh thẳng lưng, hốc mắt hơi cay, “Tại sao?”
“Vì em còn phải sống mà, còn anh làm bất cứ việc gì cũng chỉ gây thêm phiền phức cho người anh yêu.”
“Em không quan tâm, em chỉ quan tâm sau này có thể ở bên anh không, bởi vì, em yêu anh.”
"Anh xin lỗi."
Kỳ Thanh đứng đó, một giọt nước mắt rơi xuống, dần dần, thế giới của cô trở nên mơ hồ, cho đến khi chìm vào bóng tối vô tận.
Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, ga giường dưới mắt đã ướt đẫm một mảng, cô lại nhìn về phía Văn Dực, yên lặng nằm đó.
Thì ra là mơ.
May mà là mơ.
Văn Dực vẫn chưa mất đi hai chân.
Nhưng nước mắt của Kỳ Thanh vẫn không kìm được rơi xuống, và lúc này, gò má có thêm vài tia ấm áp.
Kỳ Thanh nhìn qua, là Văn Dực, anh đã tỉnh lại.
Văn Dực cười, nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho Kỳ Thanh, gắng gượng nói với hơi thở yếu ớt: “Anh không sao.”
"Em yêu anh."
Kỳ Thanh nắm lấy bàn tay đó của Văn Dực, lại một lần nữa nói ra lời trong lòng.
"Anh cũng yêu em."
Đầu óc Kỳ Thanh đau như búa bổ, thần kinh toàn thân căng thẳng, đồng tử của cô mất tiêu cự, ngã thẳng xuống.
Kỳ Thanh cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, từ từ, dường như ngày càng xa thế giới, cô nhìn vào chính mình đang nằm trên giường bệnh, Văn Dực nhắm nghiền mắt, và một người phụ nữ đang ngủ trên sofa - Mẹ của anh.
Kỳ Thanh lại mở mắt, thế giới chào đón cô là một vùng sáng, gió nhẹ hiu hiu.
Cô nằm trên giường, y tá đang thay thuốc bên cạnh giật mình, “Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi.”
“Đây là đâu?”
“Khoa nội thần kinh.”
Kỳ Thanh vỗ vỗ đầu, cô chống tay lên eo, toàn thân đau nhức, “ Tôi sao vậy?”
“Cô bị rối loạn hệ thống thực vật thần kinh do quá đau buồn, khoảng thời gian này hãy nghĩ thoáng ra, không có chuyện gì là không thể vượt qua.”
Kỳ Thanh ngồi dậy, nhìn vào kim truyền trên mu bàn tay, “ Tôi đi vệ sinh một chút.”
Y tá “ừm” một tiếng.
Kỳ Thanh xuống giường bệnh, cố gắng chịu đựng nỗi đau khi di chuyển.
Nhưng cô lại đi thẳng ra khỏi phòng bệnh, nhìn quanh bốn phía, lại thấy gia đình Văn Dực đang đi tới.
Kỳ Thanh hơi sững người, mẹ của Văn Dực vội vàng đến đỡ Kỳ Thanh, bà nói: “Sao Tiểu Thanh lại một mình ra ngoài vậy?”
“Dì ơi, Văn Dực đâu rồi, anh ấy thế nào rồi ạ?” Kỳ Thanh chống eo.
Mẹ anh và ba người còn lại nhìn nhau, mẹ anh đỡ Kỳ Thanh, cười: “A Dực khỏe rồi, bây giờ ăn được uống được, cháu chăm sóc tốt cho bản thân trước đi, được không?”
Kỳ Thanh nhìn vào gương mặt của bọn họ, cô gái mười sáu mười bảy tuổi quay lưng lại lau nước mắt, Kỳ Thanh vội vàng quay người lại: “Cháu muốn đi thăm anh ấy.”
Người nhà của Văn Dực cúi đầu, nước mắt lưng tròng, Kỳ Thanh đã chuẩn bị tâm lý, lại hỏi: “Các dì nói đi, Văn Dực,” Cô dừng lại một chút, “Anh ấy sao rồi?”
Em gái của Văn Dực quay người lại, cố nén nước mắt, “Anh trai em… Không qua khỏi…”
Nói xong, Kỳ Thanh hít một hơi thật sâu, toàn thân tê dại, dường như nỗi đau về thể xác không còn có thể sánh được với nỗi đau về tinh thần nữa.
Nếu không nhắm mắt.
Có lẽ, còn có thể nhìn thấy anh thêm một lần nữa.
….
Ngày 21 tháng 3 năm 2013
Tôi vẫn còn nhớ đôi mắt của anh như những đóa hoa đào đang nở rộ.
Sau khi anh mất, mẹ anh đã tặng cho tôi bức tranh được miêu tả trong nhật ký của Văn Dực và chiếc vòng tay màu bạc.
Bức tranh đó là một chú mèo cam đang ung dung ngủ trên một cành cây, dưới mắt là những đóa hoa hướng dương đang hướng về phía mặt trời.
Hướng về mặt trời mà sống.
Chúng ta đến với mùa xuân, đến với tự do.
Cảm ơn anh, đã đưa em đến một cảnh giới cuộc sống mới.
Em yêu anh, Văn Dực.
-Hết chính văn-