“Tuyệt vời, cảm ơn anh hai, em biết anh hai là tốt nhất với em mà!” Vân Ngạn Trừng phấn khích cầm lấy thực đơn, bắt đầu chọn món.
Vân Dung Thiêm nhìn Vân Ngạn Trừng dễ thỏa mãn như vậy, khinh thường bĩu môi, trẻ con bây giờ thật sự chẳng có chí tiến thủ gì cả.
Một bữa KFC đã mua chuộc được cậu bé thành công rồi!
Vân Dung Thiêm và Vân Ngạn Trừng gọi món xong, liền tìm một chỗ ngồi xuống.
Hai người đều đang sốt ruột chờ đợi.
Vân Ngạn Trừng chờ phần ăn của mình, còn Vân Dung Thiêm thì đang chờ Vân Tranh.
Phần ăn của Vân Ngạn Trừng rất nhanh đã được chuẩn bị xong, cậu bé nóng lòng đeo găng tay nhỏ vào, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Thế nhưng Vân Tranh mà Vân Dung Thiêm đang chờ thì mãi không thấy đến, anh ta có chút sốt ruột rồi.
“Vân Tranh có nói với em khi nào cô ấy đến không?” Giọng điệu của Vân Dung Thiêm có vẻ không tốt lắm, nhưng vẫn cố nhịn, kiên nhẫn mở lời.
Vân Ngạn Trừng đang chuyên tâm gặm đùi gà siêu to của mình, khẽ lắc đầu, đến cả thời gian nói chuyện cũng không có.
Vân Dung Thiêm nhìn thấy vẻ ăn ngấu nghiến của cậu bé, bất lực xua tay, bảo cậu bé cứ tiếp tục ăn.
Nhưng nhìn thấy Vân Ngạn Trừng đã ăn gần xong rồi mà vẫn không thấy bóng dáng Vân Tranh đâu, Vân Dung Thiêm cũng bắt đầu lo lắng.
“Vân Ngạn Trừng, đừng ăn nữa, mau gửi tin nhắn hỏi Vân Tranh xem cô ấy đến đâu rồi?”
Miệng nhỏ của Vân Ngạn Trừng nhét đầy thức ăn, giọng nói cũng có chút ấp úng, “Hôm nay em không mang điện thoại mà anh hai.”
Cậu bé nhìn tay mình, ra hiệu rằng bản thân cũng bất lực.
“Không phải ngày nào em cũng mang điện thoại sao? Sao lại đúng hôm nay không mang thế?”
Vân Dung Thiêm vô cùng nghi ngờ Vân Ngạn Trừng cố ý, nhưng anh ta không có bằng chứng.
“Là hôm qua trường vừa thông báo không được mang điện thoại đến trường, nên em không mang theo nữa ạ.”
Vân Ngạn Trừng bất lực xòe tay, tỏ ý mình cũng không có cách nào.
“Bình thường cũng không thấy em nghe lời giáo viên như vậy!” Vân Dung Thiêm khó chịu lẩm bẩm một tiếng.
Giờ phút này chỉ còn cách còn nước còn tát.
Anh ta đành lấy điện thoại của mình ra gửi tin nhắn cho Vân Tranh.
Nhưng vẫn là dấu chấm than màu đỏ như mọi khi, không thể gửi tin nhắn.
Vân Tranh vẫn chưa kéo anh ta ra khỏi danh sách đen!
Anh ta mặt mày đen sầm ngồi trên ghế một lúc lâu, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, đẩy điện thoại của mình đến trước mặt Vân Ngạn Trừng, lạnh giọng ra lệnh, “Đăng nhập WeChat của em vào đây.”
Vân Ngạn Trừng ôm chiếc hamburger to gần bằng mặt mình cắn một miếng, quả thực là vô cùng thỏa mãn.
“Anh hai, em chỉ là một đứa trẻ lớp một, làm sao mà nhớ mật khẩu WeChat gì chứ?” Vân Ngạn Trừng nhìn vẻ mặt của anh hai mình cứ như đang nhìn một thằng ngốc vậy.
“Hơn nữa, bình thường em toàn dùng mã xác nhận điện thoại để đăng nhập, làm sao mà nhớ mật khẩu WeChat được ạ?”
Vân Dung Thiêm tức đến mức gân xanh trên trán nổi lên. Anh ta hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng, nỗ lực giữ bình tĩnh.
“Vậy em luôn phải nhớ số WeChat của mình chứ?” Giọng Vân Dung Thiêm mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi, anh ta hận không thể lập tức túm lấy cổ áo Vân Ngạn Trừng, bắt cậu bé mau nghĩ cách liên lạc với Vân Tranh.
Vân Ngạn Trừng nghiêng đầu, đôi mắt tròn xoe đảo mấy vòng, nuốt miếng hamburger trong miệng, nói ấp úng, “Hình như là… là cái đó… để em nghĩ xem…”
Cậu bé gãi đầu, vẻ mặt cố gắng nhớ lại, nhưng một lúc lâu sau vẫn lắc đầu, “Anh hai, em thật sự không nhớ được, hay là anh nghĩ cách khác đi ạ?”
Vân Dung Thiêm chỉ cảm thấy một trận choáng váng, anh ta bực bội xoa thái dương, sự lo lắng chất chứa đầy lòng không có chỗ nào để giải tỏa.
Ánh mắt anh ta quét khắp nhà hàng, đột nhiên liếc thấy số điện thoại dịch vụ của nhà hàng dán trên tường, trong lòng chợt lóe lên một tia sáng.
“Em ở đây ngoan ngoãn chờ, không được đi đâu cả!” Vân Dung Thiêm nói xong câu đó với Vân Ngạn Trừng, liền vội vàng đứng dậy, đi về phía quầy dịch vụ của nhà hàng.
Anh ta giải thích tình hình với nhân viên phục vụ, hy vọng có thể mượn điện thoại của nhà hàng, gọi thử cho Vân Tranh.
Nhân viên phục vụ thấy vẻ mặt lo lắng của anh ta, liền vui vẻ đưa điện thoại cho anh ta.
Vân Dung Thiêm run rẩy hai tay quay số của Vân Tranh, trong ống nghe vang lên tiếng “tút tút” quen thuộc, mỗi tiếng đều như gõ vào tim anh ta.
Vân Tranh chắc chắn sẽ không nghe điện thoại của anh ta, nhưng số điện thoại mượn từ nhà hàng là số lạ, cô ấy hẳn sẽ nghe máy mới đúng.
Nhưng đầu dây bên kia vẫn là tiếng thông báo không ai nghe máy, trái tim Vân Dung Thiêm lại chìm xuống tận đáy.
Anh ta thất vọng gác điện thoại, cảm ơn nhân viên phục vụ xong, lê bước nặng nề trở về chỗ ngồi.
Vân Ngạn Trừng nhìn vẻ mặt tức giận của anh hai, cũng không còn tâm trạng ăn hamburger nữa.
Cậu bé cẩn thận hỏi, “Anh hai, vẫn không liên lạc được với chị Tranh Tranh ạ?”
Vân Ngạn Trừng lộ rõ vẻ thất vọng trên mặt, nhưng thực ra trong lòng đã sớm nở hoa rồi.
Vốn dĩ đây là một bữa tiệc Hồng Môn, chị Vân Tranh của cậu không đến dự mới là lựa chọn đúng đắn nhất!
--- Chương 75 ---
Cậu tốt nhất là không lừa tôi!
Trời dần tối, Vân Dung Thiêm cũng biết Vân Tranh đã cho mình leo cây.