Ngoan một chút đi! Thái tử gia Kinh Thành cúi đầu dụ dỗ cô vợ nhỏ mềm yếu

Chương 126

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Vân Tranh nhìn Phó Lăng Hạc đang nhíu chặt mày, khẽ cong môi, tiện miệng chuyển đề tài: “Tối qua may mà có ba người bạn của anh chăm sóc anh, còn nói cho em biết vị trí của anh, nếu không chắc anh phải ngủ lại ở đó một đêm rồi.”

Phó Lăng Hạc vốn đã nhíu chặt mày không hề giãn ra, ngược lại còn trông như nhíu chặt hơn: “Họ không nói gì với em chứ?”

Vân Tranh khẽ lắc đầu.

Cô không hiểu lời Phó Lăng Hạc nói rốt cuộc là có ý gì, nhưng nghe thì cứ như anh có điểm yếu nào đó nằm trong tay họ vậy.

Anh dường như rất lo lắng họ sẽ nói gì với cô.

Vân Tranh đã lắc đầu rồi, Phó Lăng Hạc tự nhiên cũng không tiện hỏi thêm gì nữa.

Nhưng nỗi lo lắng trong lòng anh, lại không sao xóa bỏ được …

——

Vân gia cổ trạch, phòng khách!

Năm người trong gia đình họ đều ngồi ngay ngắn, vẻ mặt mỗi người một khác.

Vân Dung Thiêm sắc mặt âm trầm đáng sợ nhất!

Lão hồ ly Vân Thiên Khâm là người đầu tiên không kìm được: “Lão nhị, con và A Trừng không phải đi gặp Vân Tranh sao? Không gặp được à?”

Vân Ngạn Trừng không động thanh sắc quan sát vẻ mặt của bọn họ, nghe thấy bố gọi đến mình, lập tức như một quả bóng xì hơi mà cụp đầu xuống.

“Đừng nhắc nữa bố ơi, con và anh hai đến bóng dáng chị Tranh còn chẳng thấy.”

Vân Thiên Khâm liếc nhìn cậu con trai út nhà mình, rồi rời mắt khỏi cậu, tiếp tục chất vấn Vân Dung Thiêm: “Con không phải đã đảm bảo là Vân Tranh thấy tin nhắn sẽ ra sao?”

Vân Dung Thiêm dám chắc nội dung anh ta gửi không có bất kỳ vấn đề gì, việc Vân Tranh thất hẹn quả thực nằm ngoài dự đoán của anh ta.

“Bố, con dùng điện thoại của Vân Ngạn Trừng, dùng giọng điệu của nó để gửi tin nhắn cho Vân Tranh, theo lý mà nói thì không có vấn đề gì, con làm sao biết được cô ấy đột nhiên thất hẹn chứ…”

Vân Dung Thiêm nhíu mày nói, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt lạnh lẽo lập tức quét về phía Vân Ngạn Trừng.

Anh ta đứng dậy chậm rãi tiến gần đến Vân Ngạn Trừng, đứng lại trước mặt cậu, chìa tay ra: “Vân Ngạn Trừng, đưa điện thoại của mày đây tao xem.”

Trong lòng Vân Ngạn Trừng “thịch” một tiếng, nhưng trên mặt lại giả vờ bình tĩnh, trợn tròn mắt, hai tay ôm chặt điện thoại vào ngực, vẻ mặt vô tội hỏi: “Anh hai, anh muốn điện thoại của em làm gì ạ?”

Ánh mắt Vân Dung Thiêm càng lúc càng lạnh lẽo, giọng điệu mang theo vẻ uy nghiêm không cho phép nghi ngờ: “Bớt nói nhảm đi, bảo đưa thì đưa, đừng có lề mề.”

Vân Ngạn Trừng nuốt nước bọt, rụt người về phía sau: “Anh cả, anh không phải không biết, điện thoại của em toàn là game với mấy thứ linh tinh, chẳng có gì hay ho đâu.”

“Đừng giả vờ nữa, tao thấy mày có tật giật mình!” Vân Dung Thiêm bước tới một bước, làm động tác định giật lấy điện thoại trong tay Vân Ngạn Trừng.

Vân Ngạn Trừng sợ hãi vội vàng đứng dậy, chạy vòng quanh ghế sofa để né tránh, hai người bắt đầu một cuộc đuổi bắt nhỏ trong phòng khách.

Khương Yên đứng một bên nhìn cảnh này, sốt ruột kêu lên: “Hai đứa làm gì vậy hả? Có gì thì nói chuyện đàng hoàng đi, đừng có giật qua giật lại như thế.”

Vân Thiên Khâm cũng nhíu mày, không vui mắng: “Tất cả dừng tay! Trông ra thể thống gì nữa!”

Vân Dung Thiêm và Vân Ngạn Trừng lúc này mới dừng lại động tác. Vân Dung Thiêm thở hổn hển, chỉ vào Vân Ngạn Trừng tố cáo: "Cha, con nghi ngờ Ngạn Trừng lén gửi tin nhắn cho Vân Tranh, bảo cô ấy đừng đến. Nên cô ấy mới thất hẹn."

Vân Ngạn Trừng nghe vậy, vẻ mặt lộ rõ sự oan ức: "Anh hai, anh đừng đổ oan cho em! Em đâu có làm chuyện như vậy, em còn muốn gặp chị hơn cả anh nữa."

"Vậy sao em không dám đưa điện thoại cho anh xem?" Vân Dung Thiêm hừ lạnh một tiếng, lần nữa đưa tay ra. "Đưa điện thoại ra đây, nếu không có vấn đề gì, tự nhiên anh sẽ xin lỗi em."

Vân Ngạn Trừng do dự một chút, biết rằng hôm nay chiếc điện thoại này khó mà giấu được.

Cậu bé nghiến răng, giả vờ không tình nguyện đưa điện thoại qua: "Đưa thì đưa, em đâu có làm chuyện gì khuất tất, sợ gì anh tra."

Vân Dung Thiêm nhận lấy điện thoại, nhanh chóng mở khóa màn hình, bắt đầu lật xem lịch sử trò chuyện và nhật ký cuộc gọi.

Vân Ngạn Trừng ngoài mặt làm ra vẻ như không có chuyện gì, nhưng trong lòng lại đập thình thịch vì căng thẳng. Cậu thầm cầu nguyện mình đã xóa đủ sạch, không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Vân Dung Thiêm xem đi xem lại mấy lượt, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Anh ta không tìm thấy bất kỳ thông tin đáng ngờ nào, trong điện thoại ngoài một số lịch sử trò chơi và lịch sử trò chuyện bình thường ra thì không có gì cả.

"Hừ, coi như em may mắn." Vân Dung Thiêm ném điện thoại lại cho Vân Ngạn Trừng, giọng điệu mang theo một chút không cam lòng.

Vân Ngạn Trừng đỡ lấy điện thoại, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên mặt vẫn trưng ra vẻ oan ức: "Anh hai, em nói em không làm mà anh không tin. Bây giờ anh tin rồi chứ?"

Vân Dung Thiêm không nói gì, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi quay người về chỗ ngồi.

Mặc dù anh ta không tìm được bằng chứng, nhưng sự nghi ngờ trong lòng vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Vân Thiên Khâm nhìn cảnh này, bất lực thở dài: "Được rồi, mặc kệ có phải vấn đề của Ngạn Trừng hay không, bây giờ Vân Tranh đã thất hẹn, chúng ta phải nghĩ cách khác để con bé quay về."

Ngoan một chút đi! Thái tử gia Kinh Thành cúi đầu dụ dỗ cô vợ nhỏ mềm yếu

Chương 126