Chu Duật Thâm đang thất thần nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, bỗng một tiếng chuông điện thoại chói tai phá vỡ sự tĩnh lặng của văn phòng.
Anh gần như theo phản xạ chộp lấy điện thoại, tim đập nhanh đột ngột, nhưng nhìn thấy cái tên nhấp nháy trên màn hình, ánh mắt anh lại lập tức tối sầm.
Là mẹ, không phải Tranh Tranh.
Anh hít sâu một hơi, miễn cưỡng kìm nén sự bực bội trong lòng, rồi nghe điện thoại.
"A Thâm, tối nay về nhà ăn cơm đi con." Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói dịu dàng nhưng không thể chối từ của mẹ Chu, "Công việc bận mấy cũng không thể sánh bằng gia đình chứ? Con đã bao lâu không về rồi, mẹ nhớ con."
Chu Duật Thâm xoa xoa thái dương, giọng nói có vẻ mệt mỏi, "Mẹ, hôm nay con hơi mệt, để hôm khác đi ạ."
"Mệt thì càng phải về nhà ăn cơm chứ, mẹ đã hầm canh cho con rồi, bồi bổ sức khỏe." Giọng mẹ Chu vẫn dịu dàng, nhưng mang theo một sự kiên quyết không thể bác bỏ, "Hơn nữa, ba con cũng có chuyện muốn nói với con."
Chu Duật Thâm im lặng vài giây, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, "Dạ, lát nữa con sẽ về."
Cúp điện thoại, anh tựa vào lưng ghế, thở dài một hơi thật dài.
Anh biết suy nghĩ của mẹ, không ngoài việc muốn thúc giục anh nhanh chóng đính hôn với Vân Như Châu.
Nhưng trong lòng anh chỉ có Vân Tranh!
Tuy nhiên, Vân Tranh đã biến mất khỏi thế giới của anh.
Chu Duật Thâm đứng dậy, chỉnh lại bộ vest, cầm chìa khóa xe và bước ra khỏi văn phòng.
Trong màn đêm, chiếc xe của anh từ từ lăn bánh về phía nhà, nhưng lòng anh lại như bị một vật nặng đè nén, nặng nề đến nghẹt thở.
Khi về đến nhà, mẹ Chu đã đứng đợi ở cửa, trên mặt nở nụ cười dịu dàng, "A Thâm, mau vào đi con, thức ăn nguội hết rồi."
Anh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, đi theo mẹ vào nhà.
Trên bàn ăn đầy ắp những món anh thích, cha Chu ngồi ở ghế chủ tọa, thấy anh vào thì gật đầu, "Về rồi đấy à."
"Dạ." Chu Duật Thâm đáp một tiếng, nhưng sau khi ngồi xuống lại không có chút khẩu vị nào, chỉ gắp thức ăn một cách máy móc.
Ăn được nửa bữa, mẹ Chu cuối cùng cũng không nhịn được lên tiếng, "A Thâm, dạo này con bé Như Châu vẫn hỏi về con đấy. Hai đứa cũng lâu rồi không gặp đúng không? Có muốn tìm thời gian đi ăn cơm cùng nhau không?"
Bàn tay cầm đũa của Chu Duật Thâm hơi khựng lại, anh ngẩng đầu nhìn mẹ, "Mẹ, bây giờ con rất bận công việc, không có thời gian nghĩ đến những chuyện này."
"Công việc bận đến mấy cũng không thể trì hoãn chuyện đại sự cả đời được." Mẹ Chu nhíu mày, giọng điệu có chút bất mãn, "Hôn ước với nhà họ Vân, họ đã ngấm ngầm thúc giục lâu lắm rồi. Chuyện kết hôn thì con muốn khi nào cũng được, mẹ sẽ không can thiệp, nhưng ít nhất cũng phải nhanh chóng tổ chức lễ đính hôn đã."
Mối quan hệ giữa Vân gia và Chu gia rất tốt trước khi Vân Như Châu - thiên kim thật - trở về.
Vân Tranh và Chu Duật Thâm lại là thanh mai trúc mã, người lớn hai nhà cũng thường xuyên qua lại.
Bản hôn ước này chính là sợi dây liên kết giữa hai gia đình, tình cảm giữa Chu Duật Thâm và Vân Tranh là chất keo để củng cố sợi dây này.
Bây giờ chất keo này không còn nữa, sợi dây này tự nhiên cũng không còn bền chặt như trước.
Nhưng những năm qua hai nhà đã có rất nhiều giao dịch làm ăn đan xen phức tạp, không ai có thể rời bỏ ai.
Vì vậy, chỉ có thể nhanh chóng thúc đẩy cuộc hôn nhân này, nếu không sẽ không có lợi cho cả hai bên.
"Mẹ, bây giờ con thật sự không có tâm trạng nghĩ đến những chuyện này." Giọng Chu Duật Thâm có chút cứng nhắc, trong lòng bực bội đến mức gần như không thể kìm nén được.
"A Thâm, con cũng không còn nhỏ nữa, nên ổn định lại đi, tình cảm có thể từ từ bồi đắp." Cha Chu đặt đũa xuống, giọng điệu nghiêm túc, "Như Châu cũng là một cô gái tốt, con đừng phụ lòng người ta."
Chu Duật Thâm im lặng một lát, cuối cùng không nhịn được đứng dậy, "Cha, mẹ, chuyện của con con sẽ tự xử lý, không cần cha mẹ phải lo lắng."
Nói xong, anh quay người rời khỏi bàn ăn, đi thẳng lên lầu về phòng.
Đóng cửa phòng lại, anh tựa vào cánh cửa, thở dài một hơi thật dài.
Trong phòng tĩnh mịch, chỉ có tiếng hít thở của anh vang vọng trong không khí.
Chu Duật Thâm đi đến cửa sổ, nhìn ra ngoài màn đêm đen kịt, trong lòng trống rỗng.
Vân Tranh, rốt cuộc em đang ở đâu?
Anh nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên nụ cười của Vân Tranh, dịu dàng và quen thuộc đến thế.
Thế mà bây giờ, anh lại không biết cô đang ở đâu.
Chu Duật Thâm siết chặt nắm đấm, móng tay hằn sâu vào lòng bàn tay.
Anh biết, mình không thể cứ tiếp tục như thế này nữa.
Anh phải tìm thấy cô ấy, cho dù phải lật tung cả thành phố này lên, anh cũng phải tìm cô ấy về.
Anh lấy điện thoại ra, bấm một số, "Giúp tôi điều tra một người, Vân Tranh. Tôi muốn biết cô ấy đang ở đâu."
Cúp điện thoại, anh đứng trước cửa sổ, ánh mắt kiên định.
Nửa giờ sau, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Chu Duật Thâm gần như theo phản xạ lập tức bắt máy, giọng nói đầy vẻ sốt ruột: "Sao rồi? Tìm thấy chưa?"