Trong mắt cô ta lóe lên một cảm xúc phức tạp, có sự xót xa, nhưng nhiều hơn là sự quyết tâm phải có được.
Cô ta chậm rãi bước đến bên Chu Duật Thâm, khẽ gọi: “Duật Thâm ca ca.”
Chu Duật Thâm ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng nhìn cô ta một cái, không có bất kỳ cảm xúc nào, sau đó lại cúi đầu xuống, tiếp tục uống rượu.
Vân Như Châu cắn môi dưới, ngọn lửa ghen tị trong lòng bùng cháy dữ dội.
Cô ta đâu phải kẻ ngốc, sao lại không biết Chu Duật Thâm nửa đêm say xỉn là vì ai?
Nhìn Chu Duật Thâm tự hành hạ mình vì Vân Tranh như vậy, nỗi oán hận trong lòng cô ta càng thêm nồng đậm.
Cô ta lén lút đến bên người pha chế, nhét cho anh ta một xấp tiền, thì thầm vài câu.
Người pha chế do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu.
Chẳng mấy chốc, người pha chế đưa cho Chu Duật Thâm một ly rượu đã được “pha chế”.
Chu Duật Thâm vốn đã say đến bất tỉnh nhân sự, giờ đương nhiên chẳng có chút phòng bị nào, anh ta nhận lấy ly rượu được đưa tới, uống cạn.
Thuốc nhanh chóng phát tác, Chu Duật Thâm chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cảnh tượng trước mắt trở nên mờ mịt.
Anh ta đứng dậy, bước chân loạng choạng, Vân Như Châu vội vàng đỡ lấy anh ta.
Dưới tác dụng của rượu và thuốc, ý thức Chu Duật Thâm hoàn toàn hỗn loạn, anh ta nhìn Vân Như Châu, nhưng lại như nhìn thấy Vân Tranh.
“Tranh Tranh… em cuối cùng cũng trở về rồi …” Anh ta ôm chặt lấy Vân Như Châu, giọng nói mang theo tiếng nức nở.
Cơ thể Vân Như Châu cứng đờ, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó lại bị đau khổ thay thế.
Cô ta biết, Chu Duật Thâm không yêu mình, nhưng điều đó thì sao chứ?
Cô ta có thể cướp được thân phận tiểu thư Vân gia từ tay Vân Tranh, đương nhiên cũng phải trói chặt Chu Duật Thâm bên cạnh mình.
Vân Như Châu khó khăn dìu Chu Duật Thâm tìm một khách sạn gần đó, đưa anh ta về phòng.
Nhìn Chu Duật Thâm đang say như một đống bùn trên giường, khóe miệng Vân Như Châu cong lên một nụ cười lạnh.
Cô ta đưa tay cởi bỏ quần áo trên người mình, từng bước đi về phía Chu Duật Thâm.
Ai cũng thích Vân Tranh phải không?
Vậy thì cô ta sẽ xem sau đêm nay, Vân Tranh còn có thể coi trọng Chu Duật Thâm nữa hay không!
——
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng xuyên qua khe rèm chiếu lên mặt Chu Duật Thâm.
Anh ta từ từ mở mắt, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ. Anh ta theo bản năng muốn đưa tay xoa xoa cái đầu đau nhức, nhưng lại vô tình chạm phải cơ thể ấm áp bên cạnh.
Khi nhìn rõ người nằm cạnh mình là Vân Như Châu, cơ thể anh ta đột ngột cứng đờ.
Não bộ Chu Duật Thâm lập tức tỉnh táo, kinh hoàng quay đầu lại, nhìn khuôn mặt vừa lạ vừa quen bên cạnh, trong lòng dâng lên một cảm giác ghê tởm và hối hận tột độ.
“Sao… sao lại là cô?” Giọng anh ta run rẩy, đầy vẻ khó tin.
Vân Như Châu từ từ mở mắt, nhìn thấy biểu cảm của Chu Duật Thâm, nỗi hận trong lòng càng sâu sắc hơn: “Duật Thâm ca ca, anh …” Cô ta vừa định mở lời thì bị Chu Duật Thâm cắt ngang.
“Câm miệng!” Chu Duật Thâm gầm lên, anh ta nhanh chóng đứng dậy, hoảng loạn mặc quần áo.
Chu Duật Thâm càng nghĩ càng tức giận, ngọn lửa trong lòng gần như muốn nuốt chửng cả người anh ta.
Anh ta đột ngột ngồi bật dậy khỏi giường, hai mắt đỏ ngầu, trừng trừng nhìn Vân Như Châu, như thể muốn nuốt sống cô ta.
Vân Như Châu bị hành động bất ngờ này của anh ta dọa giật mình, chưa kịp phản ứng thì Chu Duật Thâm đã một tay bóp lấy cổ cô ta, lực mạnh đến mức khiến cô ta gần như không thở nổi.
“Anh… anh làm gì…” Vân Như Châu khó khăn thốt ra vài chữ, hai tay cố gắng gỡ tay Chu Duật Thâm ra, nhưng không sao gỡ được.
Ánh mắt Chu Duật Thâm lạnh lẽo và hung dữ, giọng nói trầm thấp như từ địa ngục vọng lên: “Vân Như Châu, cô gan không nhỏ nhỉ, dám tính kế tôi?”
Chu Duật Thâm dù sao cũng quản lý cả một tập đoàn Chu thị lớn đến thế, sao có thể không có chút đầu óc nào.
Nếu anh ta chỉ đơn thuần là say rượu, tuyệt đối không thể làm gì cô ta.
Cảnh tượng hiện tại, chỉ có thể là Vân Như Châu đã tính kế anh ta, bỏ thuốc anh ta.
Sắc mặt Vân Như Châu trở nên tái nhợt vì thiếu oxy, trong mắt lóe lên một tia hoảng loạn, nhưng cô ta nhanh chóng trấn tĩnh lại, khó khăn nặn ra một nụ cười lạnh: “Chu Duật Thâm… anh … anh tưởng anh còn có thể toàn thân rút lui sao? Chuyện đêm qua… chúng ta đã làm tất cả rồi …”
Tay Chu Duật Thâm siết chặt hơn, Vân Như Châu càng khó thở, mặt cô ta đỏ bừng, nhưng trong mắt vẫn còn một tia thách thức.
“Cô tưởng như vậy là có thể ép tôi phải khuất phục?” Giọng Chu Duật Thâm lạnh như băng: “Vân Như Châu, cô quá ngây thơ rồi. Tôi, Chu Duật Thâm, tuyệt đối sẽ không để loại người như cô dắt mũi!”
Trong mắt Vân Như Châu lóe lên một tia sợ hãi, cô ta cuối cùng cũng nhận ra, Chu Duật Thâm thật sự đã động sát tâm.
Ngón tay cô ta vô lực nắm lấy cổ tay Chu Duật Thâm, giọng nói yếu ớt: “Anh… anh dù… dù có g.i.ế.c tôi … anh cũng không thoát được …”
Chu Duật Thâm cười lạnh một tiếng, lực tay nới lỏng đôi chút, nhưng vẫn không hoàn toàn buông cô ta ra.
Anh ta cúi người, ghé sát tai Vân Như Châu, giọng nói trầm thấp và nguy hiểm.