Cô ta ngồi trước bàn trang điểm, mặc cho chuyên gia trang điểm tỉ mỉ tô vẽ trên mặt mình, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn điện thoại.
Vân Như Châu bên này gần xong trang điểm rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng Chu Duật Thâm đâu.
Cô ta không nhịn được hỏi người hầu bên cạnh, “Anh Duật Thâm đâu rồi?”
Cô hầu gái khẽ cúi đầu, cẩn thận đáp, “Thiếu gia Chu vẫn còn trong phòng, dường như… vẫn chưa dậy.”
Vân Như Châu nhíu mày, trong lòng có chút không vui, nhưng rất nhanh đã kiềm chế cảm xúc, “Ừm, biết rồi.”
Tính cách của Chu Duật Thâm cô ta cũng đại khái là hiểu rõ, có thể đồng ý đính hôn đã là cho nhà họ một thể diện lớn rồi.
Nếu bây giờ mà dám đi giục anh ta dậy, anh ta sẽ dám không cho họ chút thể diện nào, trực tiếp không tham gia buổi tiệc đính hôn này.
Trong phòng tổng thống của khách sạn, Chu Duật Thâm đã tỉnh, đang lười biếng dựa vào ghế sofa trong phòng, tay cầm điện thoại, ánh mắt có chút lơ đãng.
Tâm trí anh vốn không nằm ở buổi tiệc đính hôn này, sở dĩ anh đồng ý đính hôn với Vân Như Châu, mục đích cũng rất rõ ràng chỉ là để dụ Vân Tranh xuất hiện.
Chỉ cần cô ấy xuất hiện, anh sẽ đưa cô ấy đi.
Cái gì mà Chu gia, cái gì mà Tập đoàn Chu thị anh đều không cần.
Chỉ cần Vân Tranh tha thứ cho anh, anh có thể từ bỏ tất cả để đi cùng cô ấy, từ đó về sau không bao giờ trở lại Kinh thành nữa.
Chỉ là anh không biết Vân Tranh rốt cuộc có đến hay không …
“Thiếu gia, thời gian cũng sắp đến rồi, ngài nên thay quần áo đi ạ.” Quản gia cẩn thận nhắc nhở.
Chu Duật Thâm lười biếng ngước mắt lên, tiện tay ném điện thoại sang một bên, đứng dậy, “Biết rồi.”
Anh chậm rãi đi vào phòng thay đồ, thay một bộ vest đen được cắt may vừa vặn, cà vạt buông lỏng lẻo trên cổ, trông có vẻ phóng khoáng mà không bị ràng buộc.
Anh soi gương chỉnh lại tóc, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười nhạt, nhưng ánh mắt lại lộ ra một tia lạnh lẽo.
Vân Như Châu đã đợi rất lâu trong phòng trang điểm, thấy thời gian đón khách sắp đến mà Chu Duật Thâm vẫn chưa xuất hiện.
Tâm trạng cô ta từ ban đầu mong đợi dần chuyển thành lo lắng, thậm chí có chút bất an.
Cô ta cúi đầu nhìn điện thoại, thời gian từng phút từng giây trôi qua, khách khứa đã bắt đầu lục tục đến, mà cô ta là nữ chính lại vẫn phải ngồi chờ trong phòng trang điểm.
“Anh Duật Thâm rốt cuộc đang làm gì?” Vân Như Châu rốt cuộc vẫn không nhịn được, đứng dậy, giọng điệu mang theo một tia tức giận bị đè nén.
Cô ta vén váy lên, nhanh chóng bước ra khỏi phòng trang điểm, đi thẳng đến phòng tổng thống của Chu Duật Thâm.
Suốt chặng đường, tâm trạng cô ta đều khá bất an, vừa lo Chu Duật Thâm sẽ đột ngột đổi ý, lại vừa sợ anh ta sẽ làm khó cô ta vào thời khắc quan trọng này.
Đến cửa phòng tổng thống, Vân Như Châu hít sâu một hơi, giơ tay gõ cửa, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh, “Anh Duật Thâm, thời gian cũng sắp đến rồi, chúng ta nên đi đón khách thôi.”
Trong phòng im lặng như tờ, không có bất kỳ tiếng trả lời nào.
Vân Như Châu nhíu mày, lại gõ cửa thêm lần nữa, giọng nói cao hơn vài phần, “Anh Duật Thâm, anh có ở trong đó không?”
Vẫn không có tiếng trả lời.
Trong lòng cô ta đột nhiên dâng lên một nỗi bất an, không màng lễ nghi, trực tiếp đẩy cửa phòng ra.
Trong phòng, Chu Duật Thâm đang lười biếng dựa vào ghế sofa, tay cầm một ly rượu vang đỏ, ánh mắt lãnh đạm nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như hoàn toàn không nghe thấy tiếng gõ cửa của cô ta.
Vân Như Châu nhìn thấy dáng vẻ này của anh, trong lòng lập tức chùng xuống, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế sự khó chịu, đi đến bên cạnh anh, nhẹ giọng nói, “Anh Duật Thâm, khách khứa đều đã đến rồi, chúng ta nên ra ngoài thôi.”
Chu Duật Thâm lúc này mới chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng lướt qua cô ta một cái, giọng điệu mang theo một tia thiếu kiên nhẫn, “Gấp gì chứ? Cứ để họ chờ là được.”
Vân Như Châu bị thái độ này của anh làm cho nghẹn lời, nụ cười trên mặt cũng có chút cứng đờ.
Cô ta cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, dịu giọng nói, “ Nhưng mà… hôm nay là tiệc đính hôn của chúng ta, mọi người đều đang chờ gặp chúng ta đó. Nếu chúng ta không ra đón khách, e rằng sẽ khiến người ta cảm thấy chúng ta không coi trọng buổi tiệc này.”
Chu Duật Thâm cười lạnh một tiếng, ánh mắt lộ ra một tia chế giễu, “Coi trọng? Cô nghĩ tôi sẽ quan tâm đến những thứ này sao?”
Sắc mặt Vân Như Châu chợt tái mét, cô ta cắn cắn môi, giọng nói có chút run rẩy, “Anh Duật Thâm, anh … anh nói vậy là ý gì? Hôm nay là ngày đính hôn của chúng ta, sao anh lại có thể nói như vậy?”
Chu Duật Thâm đặt ly rượu xuống, đứng dậy, nhìn cô ta từ trên cao xuống, giọng điệu lạnh lùng và xa cách không chút ấm áp nào.
“Vân Như Châu, cô nên rất rõ ràng, buổi tiệc đính hôn này đối với tôi mà nói hoàn toàn không có ý nghĩa gì. Sở dĩ tôi đồng ý, chẳng qua là để đối phó với áp lực gia đình. Còn cô… đừng tự cho mình là quan trọng quá.”
Vân Như Châu bị những lời này của anh đánh gục hoàn toàn, hốc mắt lập tức đỏ hoe, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào, “Chu Duật Thâm, sao anh có thể đối xử với em như vậy? Em vì anh, đã làm rất nhiều, thậm chí không tiếc…”