Cô ngước mắt nhìn, đập vào mắt là những đóa hồng đang nở rộ, khu vườn được chăm sóc tinh tế và những kiến trúc sắp xếp có chủ ý, trông đơn giản mà sang trọng, nhưng lại ở khắp mọi nơi đều toát lên vẻ xa hoa.
Phó Lăng Hạc đỗ xe, đi sang phía bên kia mở cửa xe cho Vân Tranh, đưa tay muốn đỡ cô nhưng lại khựng lại giữa không trung, cuối cùng chỉ khẽ nói: “Đến rồi.”
Vân Tranh gật đầu xuống xe.
Trước cửa đã có hai hàng vệ sĩ và người hầu gái đứng thẳng tắp.
Người đàn ông ăn mặc như quản gia dẫn đầu thấy hai người, lập tức cúi người hành lễ cung kính: “Thiếu gia, Thiếu phu nhân, hoan nghênh về nhà.”
Giọng ông ta trầm ổn mà khiêm tốn, trong ánh mắt lộ ra sự kính nể đối với Phó Lăng Hạc và sự tôn trọng đối với Vân Tranh.
Hai hàng người đứng thẳng tắp phía sau ông ta cũng cung kính hành lễ.
Phó Lăng Hạc khẽ gật đầu: “Quản gia Phong, lát nữa ông bảo người mang đồ của phu nhân lên phòng.”
“Vâng, Thiếu gia.” Quản gia Phong cúi người cung kính đáp.
Phó Lăng Hạc quay đầu nhìn Vân Tranh bên cạnh, cả ánh mắt lẫn giọng điệu đều dịu dàng chưa từng thấy, dịu dàng đến mức quản gia Phong, người đã nhìn anh lớn lên từ nhỏ, cũng cảm thấy mình gặp ma.
“Đi thôi, anh đưa em vào xem trước.” Phó Lăng Hạc ôn tồn mở lời.
Vân Tranh gật đầu, đi theo Phó Lăng Hạc vào trong.
Đến sảnh chính, Phó Lăng Hạc cúi người đích thân lấy một đôi dép lê mới tinh cho Vân Tranh, đặt bên chân cô.
Anh ngẩng đầu nhìn cô, khẽ nói: “Dép được chuẩn bị theo cỡ chân của em đó, thử xem có vừa không.”
--- Chương 12: Anh không sống ở đây à?
Vân Tranh nhìn hành động của anh, trong lòng khẽ rung động, chậm rãi đưa chân đi dép, cỡ vừa vặn, cảm giác mềm mại khiến đôi chân mệt mỏi của cô được thả lỏng đôi chút.
Cô rũ mi nhìn đôi mắt đen láy của người đàn ông, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”
Phó Lăng Hạc đứng dậy, khóe môi nở nụ cười nhẹ, dẫn cô vào nhà.
“Đây là nơi anh thường xuyên ở nhất. Em xem kỹ đi, nếu thấy ổn thì sau khi kết hôn chúng ta sẽ ở đây, tạm thời nơi này sẽ là phòng tân hôn của chúng ta. Nếu không thích, anh có thể đưa em đi xem những nơi khác.”
Giọng Phó Lăng Hạc tùy ý, nhưng lại rất ấm áp: “Có gì cần em cứ nói với anh. Nếu anh không có ở đây thì nói thẳng với quản gia Phong cũng được.”
Phó Lăng Hạc mãi không nghe thấy Vân Tranh trả lời, bèn dừng bước quay đầu nhìn cô.
Cô khẽ gật đầu, rồi nói: “Ở đây rất tốt, ở đây là được rồi, không cần phiền phức đi xem những chỗ khác đâu.”
Trong mắt Phó Lăng Hạc xẹt qua một tia vui mừng khó nhận ra: “Vậy là tốt rồi, anh còn sợ em không thích.”
Hai người một trước một sau tiếp tục đi tới, vào phòng khách.
Phòng khách rộng rãi, sáng sủa, những ô cửa kính lớn từ trần đến sàn đón ánh nắng tràn vào, chiếu sáng cả không gian.
Vân Tranh vốn tưởng nhà của Phó Lăng Hạc sẽ xa hoa và cứng nhắc như những căn hộ mẫu, không ngờ cách bài trí bên trong lại toát lên vẻ ấm cúng và phong cách ở khắp mọi nơi.
Nội thất được sắp xếp tưởng chừng tùy ý nhưng lại vừa vặn, màu sắc nhẹ nhàng hài hòa, tổng thể căn phòng theo phong cách trang trí tối giản nhưng sang trọng.
Không quá lời khi nói, đây chính là hình mẫu ngôi nhà mà Vân Tranh mong muốn.
Cô hơi e dè ngồi xuống sofa, tò mò ngẩng đầu nhìn những vật bài trí xung quanh.
Bóng dáng Phó Lăng Hạc cứ thế bất ngờ lọt vào tầm mắt cô, ánh mắt cô cũng không nghe lời mà dán chặt vào người đàn ông.
Chỉ thấy anh đi vào bếp, không lâu sau đã bưng ra một ly nước cam tươi.
Phó Lăng Hạc bước đi vững vàng đến gần Vân Tranh, nước cam trong ly thủy tinh trong suốt khẽ lay động, phản chiếu ánh sáng lấp lánh đầy hấp dẫn.
Anh đứng lại trước mặt Vân Tranh, hơi cúi người, đưa ly nước đến trước mặt cô, khóe môi nở nụ cười dịu dàng như gió xuân, giọng nói trầm thấp càng quyến rũ khôn tả: “Uống ly nước cam trước đi, vừa mới ép đó.”
Vân Tranh ngước mắt lên, ánh mắt giao nhau với anh, trên mặt cô ửng lên một chút hồng. Cô hơi hoảng loạn đưa tay nhận ly, đầu ngón tay vô tình chạm vào ngón tay Phó Lăng Hạc, một luồng điện tức thì truyền khắp cơ thể.
Cô rũ mi, che giấu sự bối rối trong lòng, khẽ nói: “Cảm ơn.”
Phó Lăng Hạc nhìn vẻ ngại ngùng của cô, trong lòng khẽ động, ngồi xuống bên cạnh cô, cố ý giữ một chút khoảng cách để tránh làm cô cảm thấy không thoải mái.
“Sau này nơi đây là nhà của em, em muốn làm gì thì làm.” Giọng anh trầm thấp và dịu dàng: “Với lại anh cũng không phải là loài mãnh thú ăn thịt người gì đâu, trước mặt anh em không cần phải quá câu nệ như vậy.”
Vân Tranh nhấp một ngụm nước cam, vị chua ngọt lan tỏa trong miệng, giúp cảm xúc căng thẳng của cô dịu đi đôi chút.
Cô khẽ gật đầu, coi như là đáp lại Phó Lăng Hạc.
“Phòng của em ở trên lầu, có cần anh đưa em lên xem không?” Phó Lăng Hạc nhẹ nhàng hỏi, trong đôi mắt đen sâu không thấy đáy ẩn chứa một tia mong đợi.
Vân Tranh cầm ly nước cam uống thêm một ngụm, rồi mới đặt ly xuống: “Được, vậy đành làm phiền Phó tiên sinh rồi.”
Nghe Vân Tranh gọi mình như vậy, Phó Lăng Hạc trong lòng ít nhiều vẫn thấy không thoải mái lắm, nhưng cách xưng hô như thế này thì sau này từ từ sửa cũng kịp.