Lúc Vân Tranh vệ sinh cá nhân xong bước ra, Phó Lăng Hạc đang ngồi trên chiếc ghế sofa da màu đen cách đó không xa, vẫy tay về phía cô: “Qua đây ăn sáng rồi hãng trang điểm.”
Vân Tranh vốn không muốn ăn, nhưng lại không muốn phụ lòng tốt của anh, đành ngoan ngoãn ngồi xuống ăn một chút.
Thấy cô đã ăn gần xong, Phó Lăng Hạc mới gọi thợ trang điểm và tạo mẫu tóc vào làm cho cô.
Chiếc váy dạ hội của Vân Tranh do Phó Lăng Hạc tự tay chọn, đó là một chiếc váy đen trễ vai, tà váy hơi quét đất, phần eo được điểm xuyết những viên kim cương lấp lánh, toát lên vẻ cao quý và lạnh lùng. Thiết kế của chiếc váy đơn giản nhưng trang nhã, hoàn hảo tôn lên đường cong cơ thể của Vân Tranh.
Mái tóc được tạo mẫu khéo léo búi gọn sau gáy, toát lên vẻ thanh tao, phóng khoáng nhưng không kém phần thanh lịch.
Vân Tranh thay lễ phục xong, đứng trước gương xoay một vòng, hài lòng gật đầu: “Được đó, em rất thích.”
Người tạo mẫu cười nói, giúp cô chỉnh lại tà váy: “Phó phu nhân có khí chất tốt, mặc gì cũng đẹp.”
Trong lúc họ nói chuyện, Phó Lăng Hạc cũng bước vào.
Anh mặc một bộ vest đen cắt may tinh xảo, cà vạt thắt chỉnh tề, cả người toát lên vẻ cao quý vô cùng.
Trên áo vest của anh cài một chiếc ghim cài áo tinh xảo, cổ tay áo thấp thoáng chiếc khuy măng sét đính kim cương, từng chi tiết nhỏ đều thể hiện sự xa hoa kín đáo.
Thoáng nhìn qua cũng không khó để nhận ra nó rất hợp với bộ lễ phục của Vân Tranh.
Phó Lăng Hạc đi đến bên cạnh Vân Tranh, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, vươn tay ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, không tiếc lời khen ngợi: “Phó phu nhân hôm nay rất đẹp.”
Vân Tranh nhìn người đàn ông trong gương, khóe miệng nở nụ cười: “Cảm ơn, Phó tiên sinh cũng rất điển trai.”
Phó Lăng Hạc bật cười: “Vậy ý của phu nhân là, phu nhân vẫn hài lòng với tạo hình này của tôi chứ?”
“Hài lòng.” Vân Tranh không chút do dự, nhanh chóng đáp lời.
“Đi thôi, vậy chúng ta xuất phát.” Phó Lăng Hạc ôm eo cô, dắt cô xuống lầu.
Hai người sánh bước ra khỏi phòng, tài xế đã đỗ xe ở cửa chờ sẵn.
Phó Lăng Hạc lịch thiệp mở cửa xe cho Vân Tranh, đợi cô ngồi ổn định rồi mới vòng sang bên kia lên xe.
Chiếc xe từ từ rời khỏi Đàn Khê Uyển, hướng về phía khách sạn năm sao thuộc tập đoàn Chu thị.
Trên đường đi, Vân Tranh dựa vào ghế, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên đầu gối, ánh mắt ẩn chứa một tia hưng phấn.
Phó Lăng Hạc nghiêng đầu nhìn cô một cái, thấp giọng hỏi: “Có căng thẳng không?”
Vân Tranh lắc đầu, khóe miệng nở nụ cười tự tin: “Có gì mà phải căng thẳng? Người cần căng thẳng là bọn họ mới đúng.”
Phó Lăng Hạc bật cười, vươn tay nắm lấy tay cô: “Vậy thì tốt. Nhớ kỹ, cả buổi tiệc này không có ai mà em không thể đắc tội, muốn gây chuyện thế nào cũng được, có chuyện gì anh sẽ lo cho em.”
Vân Tranh gật đầu, nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, trong lòng dâng lên một dòng ấm áp.
Chiếc xe nhanh chóng đến cổng khách sạn, Phó Lăng Hạc xuống xe trước, rồi vòng sang bên Vân Tranh lịch thiệp đưa tay cho cô.
“Cảm ơn.” Vân Tranh duyên dáng đặt tay lên tay anh, bước xuống xe.
Cô chủ động khoác tay Phó Lăng Hạc, hai người sánh bước đi đến cửa khách sạn.
“Khoan đã, em để quên túi xách trên xe rồi.” Vân Tranh dừng bước, quay đầu nhìn Phó Lăng Hạc nói.
Vừa nãy cô xuống xe hơi vội, chỉ cầm điện thoại mà quên mất lấy túi.
Váy dạ hội của cô cũng không có túi, lát nữa để điện thoại cũng không tiện.
“Bên ngoài hơi lạnh, em vào trong một chút đợi anh, anh đi lấy cho.”
Vân Tranh gật đầu, Phó Lăng Hạc liền xoay người chạy nhanh đi lấy túi cho cô.
Phó Lăng Hạc nói đúng, thời tiết quả thật hơi lạnh, Vân Tranh đành đi vào trong một chút rồi đợi anh.
Cô vừa đi đến cửa đã bị bảo vệ ở đó chặn lại: “Tiểu thư, xin xuất trình thiệp mời.”
Vân Tranh gật đầu, lôi tấm thiệp mời điện tử trên điện thoại ra đưa cho họ xem.
“Xin lỗi, không có thiệp mời bằng giấy thì không được vào!”
Vân Tranh nhướng mày, khóe miệng nở một nụ cười lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo quét qua các bảo vệ ở cửa, giọng điệu mang theo vẻ khinh thường: “Chặn tôi? Chồng tôi là Phó Lăng Hạc, hiểu không?”
--- Chương 123 ---
Các bảo vệ nghe thấy ba chữ “Phó Lăng Hạc”, sắc mặt lập tức thay đổi, trong mắt lóe lên một tia hoảng loạn.
Họ nhìn nhau, rõ ràng có chút bối rối.
Quả thực có tin đồn rằng Phó tổng đã kết hôn, nhưng dù sao cũng chưa ai từng gặp Phó phu nhân trong lời đồn, nên họ cũng không dám cho Vân Tranh vào.
Một trong số bảo vệ cứng rắn nói: “Xin lỗi, tiểu thư, chúng tôi chỉ làm theo quy định, không có thiệp mời bằng giấy thì quả thực không thể vào được …”
Vân Tranh khẽ cười một tiếng, giọng điệu mang theo chút châm chọc: “Quy định? Là quy định của nhà họ Chu các anh, hay là quy định của nhà họ Vân?”
Lời cô vừa dứt, phía sau truyền đến một tiếng bước chân vững vàng.
Phó Lăng Hạc cầm túi xách nhỏ của Vân Tranh, sải bước đi tới.
Ánh mắt anh lạnh lẽo, quét qua các bảo vệ ở cửa, giọng nói trầm thấp và băng giá: “Chuyện gì vậy?”
Các bảo vệ nhìn thấy Phó Lăng Hạc, lập tức tái mặt, vội vàng cúi đầu, cung kính nói: “Phó tổng, vị tiểu thư này không có thiệp mời bản cứng, nói là phu nhân của ngài, chúng tôi cũng không biết thật sự là Phó phu nhân…”