Ngoan một chút đi! Thái tử gia Kinh Thành cúi đầu dụ dỗ cô vợ nhỏ mềm yếu

Chương 216

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Ánh nắng ban mai phủ một lớp viền vàng lên quai hàm góc cạnh của anh, lúc này cô mới phát hiện cằm anh lún phún râu lún phún, tăng thêm vài phần vẻ quyến rũ lười biếng.

Anh nằm nghiêng, một tay chống má, cúi đầu nhìn cô, "Đêm qua tha cho em, giờ thì đến lúc thu lợi tức rồi!"

Giọng anh khàn khàn vì vừa mới tỉnh dậy, nhón một lọn tóc của cô vuốt ve trong tay.

Vân Tranh vừa định mở miệng, đã bị nụ hôn mang theo hơi thở bạc hà của anh chặn lại.

Nụ hôn này còn kéo dài hơn lúc nãy, hòa lẫn với hơi thở hỗn loạn của cả hai, lên men thành thứ rượu ngọt ngào dưới ánh nắng ban mai.

Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên khiến Vân Tranh run rẩy cả người, thần kinh lập tức căng thẳng.

Giọng Thẩm Lan Thục xuyên qua cánh cửa, "Không còn sớm nữa đâu, hai đứa dậy ăn chút gì đó rồi ngủ tiếp, ngủ đến mấy giờ cũng được!"

Phó Lăng Hạc vùi đầu vào hõm cổ cô cười khẽ, khiến xương quai xanh cô tê dại, "Làm sao đây Phó phu nhân, hình như họ hiểu lầm rồi."

Vân Tranh vội vàng đẩy anh ra, nhưng lại bị anh nắm cổ tay ấn xuống gối, "Đêm qua lúc anh sấy tóc cho em, lông mi em run rẩy lợi hại như vậy....."

Anh khẽ cắn đầu ngón tay cô, đáy mắt sóng ngầm cuộn trào, "Giờ mới trốn có phải hơi muộn rồi không, hả?"

Vân Tranh lập tức rụt ngón tay ướt át về, nhân cơ hội chui ra khỏi vòng tay anh. Khi chân trần chạm xuống thảm, cô mới phát hiện cổ áo váy ngủ của mình rộng mở, những vết đỏ trên xương quai xanh chói mắt vô cùng.

Khi cô đang luống cuống thắt dây lưng, nghe thấy tiếng khóa thắt lưng vang lên lanh lảnh từ phía sau.

Phó Lăng Hạc chậm rãi cài cúc áo sơ mi, đột nhiên từ phía sau ôm chặt lấy cô.

Trong gương, những ngón tay xương xẩu rõ ràng của anh vuốt ve dấu vết trên cổ cô, giọng nói đầy thỏa mãn mà nguy hiểm, "Tối nay về nhà ở cho tiện xử lý công việc, được chứ?"

--- Chương 146 ---

Phó Tổng đây là muốn biến tôi thành bình hoa sao?

Đầu ngón tay Phó Lăng Hạc như có như không lướt qua phần thịt mềm ở eo cô, giọng điệu lơ đãng pha chút lười nhác, "Tranh Tranh sao lại không nói gì nữa vậy? Hửm?"

"Phó Lăng Hạc!" Vân Tranh vừa xấu hổ vừa sốt ruột quay người lại, vừa vặn đối diện với đôi mắt anh đang mỉm cười.

Ánh nắng ban mai nhuộm hàng lông mi dày của anh thành màu vàng nhạt, đổ bóng mờ dưới mắt, nhưng không thể che giấu dục vọng đang cuộn trào trong đáy mắt.

Vân Tranh còn chưa kịp phản ứng, Phó Lăng Hạc đã dang tay dài ôm ngang cô lên, khiến cô khẽ kêu lên vì giật mình, "Anh đặt em xuống!"

"Ngoan, đừng nhúc nhích, ngã xuống người xót là anh đó nha~" Phó Lăng Hạc khóe miệng nở nụ cười tinh quái, ôm cô đi về phía phòng tắm.

Vân Tranh cứ thế rúc vào lòng Phó Lăng Hạc, không còn nhúc nhích loạn xạ nữa.

Không phải sợ anh xót, chủ yếu là sợ mình bị ngã!

Phó Lăng Hạc đặt cô lên bồn rửa mặt, xoay người vào tủ lấy một đôi dép bông hình thỏ màu hồng mới, rồi quỳ xuống cẩn thận đi vào chân Vân Tranh.

Phó Lăng Hạc nắm lấy mắt cá chân thon thả của cô, ngón cái như vô tình vuốt ve mạch m.á.u xanh nhạt ở mặt trong. Vân Tranh bị anh trêu chọc đến ngứa ngáy, theo bản năng muốn rút chân về.

Nhưng lại bị người đàn ông nhìn thấu ý đồ trước một bước, anh nắm chặt hơn.

Anh không vội vàng giúp Vân Tranh xỏ dép xong, rồi mới bế cô xuống, "Được rồi, rửa mặt đi thôi~"

Vân Tranh nhìn đôi dép màu hồng hơi chói mắt trên chân mình, khóe miệng không khỏi giật giật.

Nói anh có gu thẩm mỹ của đàn ông thẳng thắn thì hình như cũng không phải, nhưng nhìn màu hồng phấn đáng yêu này, Vân Tranh thật sự dở khóc dở cười.

"Không thích à?" Phó Lăng Hạc tựa vào khung cửa, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm cô.

Ánh nắng ban mai xuyên qua kính mờ chiếu lên người anh, phác họa dáng người thon dài của anh.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu xám đậm, cổ áo hơi mở, để lộ yết hầu gợi cảm, sức hút giới tính tăng vọt, nhìn qua là biết thuộc kiểu người ' rất có khả năng sinh sản'.

"Không có." Vân Tranh quay mặt đi không nhìn anh, giả vờ tập trung nặn kem đánh răng, sợ mình không kiềm chế được.

Phó Lăng Hạc sải bước chân dài về phía cô, rất tự nhiên cầm lấy tuýp kem đánh răng trong tay Vân Tranh, chậm rãi giúp cô nặn kem.

Ánh mắt Vân Tranh vô thức dừng lại trên đôi tay xương xẩu rõ ràng của người đàn ông, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh bàn tay anh lướt trên cơ thể cô, cô không nhịn được khẽ run lên một chút.

"Há miệng." Anh khẽ nói, giọng nói mang theo sự dịu dàng không thể từ chối.

Vân Tranh theo bản năng làm theo, ngay sau đó nhận ra tư thế này mờ ám đến nhường nào.

Cô đứng trước bồn rửa mặt, còn anh đứng phía sau cô, gần như ôm trọn cả người cô vào lòng. Kem đánh răng hương hoa nhài tan ra trong khoang miệng, nhưng lại không thể ngăn được sự nóng bỏng đang cuộn trào trong lòng.

Tay Phó Lăng Hạc đặt trên vai cô, đầu ngón tay như có như không vuốt ve xương quai xanh của cô, "Đêm qua không ngủ ngon à?"

Ánh mắt anh dừng lại trên quầng thâm nhạt dưới mắt cô trong gương.

Vân Tranh ngậm bàn chải đánh răng, tất cả sự chú ý đều tập trung vào xương quai xanh của mình, mơ hồ đáp một tiếng.

Ngoan một chút đi! Thái tử gia Kinh Thành cúi đầu dụ dỗ cô vợ nhỏ mềm yếu

Chương 216