Ngoan một chút đi! Thái tử gia Kinh Thành cúi đầu dụ dỗ cô vợ nhỏ mềm yếu

Chương 232

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

"Nhìn đủ chưa?" Giọng Phó Lăng Hạc mang theo vài phần trêu chọc, trầm thấp mà dịu dàng, lại như ẩn chứa ý cười.

Anh khẽ nghiêng đầu, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, có chút dò hỏi, muốn nhìn thấu tâm tư của cô.

Vân Tranh cắn môi, cố gắng che giấu sự hoảng loạn của mình, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, "Em... em không có nhìn anh."

"Ồ?" Phó Lăng Hạc cười khẽ một tiếng, giọng điệu mang theo vài phần trêu ghẹo, "Vậy vừa rồi là ai cứ nhìn chằm chằm vào anh, mắt còn không chớp lấy một cái?"

Mặt Vân Tranh càng đỏ hơn, như quả táo chín mọng, ngay cả dái tai cũng ửng hồng.

Cô rụt người xuống nước, cố gắng dùng hơi nước che giấu sự ngượng ngùng của mình, "Anh... anh đừng nói bậy."

Phó Lăng Hạc nhìn bộ dạng hoảng loạn của cô, nụ cười càng sâu hơn.

Anh từ từ đứng thẳng dậy khỏi thành bể, tiến lại gần phía cô một chút, mặt nước khẽ gợn sóng theo động tác của anh.

Giọng anh trầm thấp mà dịu dàng, mang theo một tia trêu chọc, "Nếu đã không lén nhìn, vậy bây giờ có thể quang minh chính đại mà nhìn rồi."

Vân Tranh bị anh ép đến không còn chỗ trốn, chỉ có thể ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đang cười của anh.

Tim cô đập nhanh hơn, như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cô hé miệng, nhưng không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ có thể lí nhí nói một câu, "Anh... anh đừng có lại gần như thế."

Phó Lăng Hạc cười khẽ một tiếng, đưa tay nhẹ nhàng nhéo má cô, động tác dịu dàng mà cưng chiều, "Tranh Tranh vẫn nhút nhát như vậy sao?"

Vân Tranh bị hành động thân mật đột ngột của anh làm cho càng thêm luống cuống, vội vàng rụt người về phía sau, cố gắng tạo khoảng cách.

Thế nhưng Phó Lăng Hạc lại như cố tình trêu cô, lại tiến tới gần hơn một chút, cho đến khi khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.

"Phó Lăng Hạc!" Vân Tranh cuối cùng cũng không nhịn được, khẽ gọi tên anh, giọng nói mang theo vài phần ngượng ngùng xen lẫn tức giận.

Phó Lăng Hạc nhìn bộ dạng vừa thẹn vừa giận của cô, cuối cùng cũng bật cười thành tiếng.

Anh thu tay về, tựa lại vào thành bể, giọng điệu nhẹ nhàng mà vui vẻ, "Được rồi, ngâm thêm một lát nữa là đến bữa trưa rồi. Nhưng mà, nếu em muốn nhìn, lúc nào cũng có thể nhìn, không cần phải lén lút."

Vân Tranh bị những lời này của anh làm cho dở khóc dở cười, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh, nhưng lại phát hiện mình chẳng thể giận anh được.

Nửa tiếng sau đó, Phó Lăng Hạc quả nhiên giữ lời, không còn trêu chọc Vân Tranh nữa. Nhiệt độ nước suối dần khiến người ta cảm thấy có chút mệt mỏi.

Vân Tranh khẽ thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy khỏi mặt nước, những sợi tóc ướt át dính vào gáy, những giọt nước trượt xuống làn da cô.

Phó Lăng Hạc cũng đứng dậy từ thành bể, những giọt nước trượt xuống vòm ngực, làm nổi bật những đường cơ bắp săn chắc của anh.

Anh tiện tay cầm lấy chiếc khăn bên cạnh, lau tóc, nhưng ánh mắt vẫn luôn đặt trên Vân Tranh trong suối nước nóng, mang theo nụ cười dịu dàng.

"Đi thôi, đến lúc dùng bữa trưa rồi." Anh khẽ nói, giọng điệu mang theo một tia lười biếng.

Vân Tranh gật đầu, cẩn thận bước ra khỏi hồ nước nóng.

Rêu xanh ở thành bể trơn trượt, chân cô vừa đặt lên đã cảm thấy không vững.

Cô theo bản năng đưa tay bám vào tảng đá bên cạnh, nhưng vẫn không thể giữ vững cơ thể, chân trượt đi, cả người ngã ngửa ra sau.

"Á—" Cô khẽ kêu lên, tim đập thình thịch.

Tuy nhiên, cơn đau như dự kiến không hề ập đến.

Một vòng tay mạnh mẽ vững vàng đỡ lấy cô, ôm trọn cô vào lòng.

Hơi thở của Phó Lăng Hạc tức thì bao trùm lấy cô, mang theo hơi ấm của suối nước nóng và một chút hương thơm thoang thoảng.

"Cẩn thận chút, thành bể có rêu trơn lắm." Giọng anh trầm thấp mà dịu dàng, còn mang theo vài phần lo lắng, "Có bị thương không?"

Mặt Vân Tranh lập tức đỏ bừng, tay cô vô thức nắm chặt lấy cánh tay Phó Lăng Hạc, đầu ngón tay khẽ run rẩy.

Cô ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh, nhất thời quên mất phải nói gì.

Đợi đến khi định thần lại, cô mới vội vàng thoát khỏi vòng tay anh, "Em... em không sao, anh buông em ra đi."

Khó lắm vợ mới tự nguyện sà vào lòng một lần, Phó Lăng Hạc đương nhiên không thể dễ dàng buông tay như vậy.

Anh khẽ cười, bất chợt cúi người, một tay ôm lấy lưng cô, tay kia luồn qua khoeo chân cô, bế bổng cô lên.

"Phó Lăng Hạc!" Vân Tranh kinh ngạc kêu lên, hai tay theo bản năng ôm chặt lấy cổ anh.

"Chân em bị trẹo rồi sao?" Phó Lăng Hạc cúi đầu nhìn cô một cái, giọng điệu mang theo vài phần trêu chọc, "Anh bế em về, kẻo em lại ngã thêm lần nữa."

Vân Tranh há miệng, muốn phản bác, nhưng lại phát hiện mắt cá chân của mình quả thực có chút đau nhói, nhất thời không tìm được lý do thích hợp để từ chối.

Cô chỉ có thể vùi mặt vào n.g.ự.c anh, cố gắng che giấu sự ngượng ngùng của mình.

Phó Lăng Hạc ôm cô, bước chân vững vàng đi dọc theo con đường nhỏ bên hồ.

Ngực anh ấm áp và rắn chắc, Vân Tranh có thể cảm nhận rõ nhịp tim của anh, trầm ổn và mạnh mẽ.

Má cô áp vào n.g.ự.c anh, trong hơi thở thoang thoảng mùi hương của anh, hòa lẫn với hơi nước từ suối nóng, khiến cô có chút choáng váng.

Ngoan một chút đi! Thái tử gia Kinh Thành cúi đầu dụ dỗ cô vợ nhỏ mềm yếu

Chương 232