Vân Tranh suy nghĩ một chút, dường như không có hứng thú gì, "Thôi, cứ ở nhà đi, em không muốn ra ngoài lắm."
Phó Lăng Hạc cười khẽ một tiếng, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa eo cô, "Vậy thì tốt quá, anh cũng không muốn thả em ra ngoài."
Vân Tranh bị anh trêu chọc đến mức vành tai càng đỏ hơn, khẽ lầm bầm, "Anh..."
"Anh sao cơ?" Phó Lăng Hạc cố ý ghé sát tai cô, hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai nhạy cảm của cô, "Hửm?"
Vân Tranh rụt cổ lại, đưa tay đẩy anh, "Đừng đùa nữa..."
Phó Lăng Hạc bất ngờ lật người, đè cô xuống dưới, đôi mắt sâu thẳm tràn đầy dịu dàng, "Không đùa cũng được, nhưng em phải đồng ý với anh một chuyện."
"Chuyện gì?" Vân Tranh nghi hoặc nhìn anh, trong lòng còn có chút hồi hộp, sợ anh sẽ đưa ra yêu cầu quá đáng.
"Lần tới khi anh không ở cạnh em, em phải chủ động nhắn tin cho anh!"
Lời nói thốt ra từ giọng trầm ấm của Phó Lăng Hạc hoàn toàn không phù hợp với thân phận và vẻ ngoài của anh!
"Tranh Tranh, anh chỉ muốn làm người sợ vợ thôi, em không thể chiếm hữu anh nhiều hơn một chút sao?"
Khi Phó Lăng Hạc nói những lời này, khí chất của anh hoàn toàn dịu đi.
Đôi mắt sâu thẳm của anh khẽ cụp xuống, hàng mi rậm phủ bóng dưới mắt, gương mặt vốn sắc sảo thường ngày giờ lại lộ ra vài phần tủi thân.
Tay anh vòng qua eo Vân Tranh, nhưng lại cố ý kiềm chế lực, như thể sợ làm cô đau, nhưng lại không nỡ buông ra ngay lập tức.
Yết hầu anh khẽ chuyển động, giọng nói trầm hơn bình thường một chút, pha chút khàn khàn, "Tranh Tranh..."
Âm cuối hơi kéo dài, giống như làm nũng, lại giống như đang oán trách.
Khi nói, môi anh gần như chạm vào môi cô, hơi thở ấm áp lướt qua làn da nhạy cảm của cô, khiến cô khẽ run lên.
[Phó Lăng Hạc trong lòng: Tiêu rồi! Hình tượng mất sạch rồi... nhưng kệ đi, hôm nay nhất định phải khiến bà xã đồng ý!]
Đầu ngón tay anh vô thức quấn lấy một lọn tóc dài của Vân Tranh, những ngón tay thon dài trông đặc biệt không yên phận.
Khi nói, ánh mắt anh luôn khóa chặt vào đôi mắt Vân Tranh, trong đôi mắt đen láy tràn đầy mong đợi, còn pha chút lo lắng hiếm thấy, như thể sợ bị từ chối.
Điều đáng c.h.ế.t nhất là, sau khi nói xong câu đó, anh lại khẽ cắn môi dưới!
Vị Tổng tài họ Phó, người ngày thường quyết đoán trên thương trường, giờ phút này lại giống như một cậu bé to xác đòi kẹo, dùng vẻ mặt "phạm quy" nhất để nói những lời mềm mỏng nhất.
Phó Lăng Hạc hơi siết chặt cánh tay đang ôm cô, dễ dàng đổi ngược vị trí của hai người.
Cơ thể anh hơi nghiêng về phía trước, cổ áo sơ mi vì vừa rồi trêu đùa đã bung hai cúc, lộ ra một đoạn xương quai xanh gợi cảm.
Anh bao trọn Vân Tranh vào lòng mình, nhưng lại cẩn thận duy trì một khoảng cách cuối cùng, như thể đang cho cô không gian suy nghĩ, lại như đang ngầm gây áp lực.
Vân Tranh bị vẻ mặt này của anh làm cho tim hụt mất nửa nhịp, má nóng ran như sắp bốc cháy.
Cô vô thức níu chặt cổ áo sơ mi đang lỏng của Phó Lăng Hạc, đầu ngón tay vô tình chạm vào làn da ấm nóng của anh, rồi lại rụt lại như bị bỏng.
"Anh..." Cô lắp bắp không nói nên lời, đôi mắt ướt át né tránh không dám nhìn thẳng vào ánh mắt nóng bỏng của anh, "Làm gì có ai như anh."
Phó Lăng Hạc chớp lấy cơ hội nắm lấy bàn tay đang muốn rụt lại của cô, đặt lên n.g.ự.c mình, "Cảm nhận được không?"
Tim anh đập vừa nhanh vừa mạnh, "Khi anh đi làm cả ngày mà không nhận được tin nhắn của em, nơi này sẽ rất khó chịu."
[Phó Lăng Hạc: Hừm~ lời đường mật sến súa quá rồi, bà xã sẽ không thấy mình sến chứ?]
Vân Tranh bị cú đánh thẳng thừng bất ngờ của anh làm cho trở tay không kịp, dưới đầu ngón tay là tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, làm đầu ngón tay cô tê dại.
Cô đỏ mặt muốn rút tay về, nhưng lại bị Phó Lăng Hạc giữ chặt.
"Anh buông em ra!" Giọng cô nhỏ như tiếng muỗi kêu, "Em đồng ý, sau này đảm bảo ngày nào cũng nhắn tin cho anh!"
Mắt Phó Lăng Hạc sáng lên, được đằng chân lân đằng đầu hỏi tiếp, "Mỗi ngày ít nhất 20 tin nhắn?"
"10 tin!" Vân Tranh vô thức mặc cả.
"Thành giao!" Phó Lăng Hạc nhanh chóng chốt hạ, như thể sợ cô đổi ý, " Nhưng phải bao gồm ít nhất một tin nhắn thoại, một cuộc gọi video."
[Phó Lăng Hạc trong lòng: Lời rồi! Giọng bà xã là hay nhất, lúc ở văn phòng một mình sẽ lén nghe ~]
Vân Tranh: "..."
Cô thực sự không thể hiểu nổi tư duy của Phó Lăng Hạc, ngày nào cũng có người nhắn tin không thấy phiền sao?
Vân Tranh không nói gì, Phó Lăng Hạc liền coi như cô tự động chấp nhận!
Trong mắt Phó Lăng Hạc tràn đầy ý cười mãn nguyện, đầu ngón tay quấn lấy lọn tóc của Vân Tranh xoay đi xoay lại.
Anh đột nhiên cúi đầu dùng chóp mũi cọ vào vành tai ửng đỏ của cô, giọng nói khàn khàn đầy mãn nguyện, "Thế mới đúng chứ!"
Bàn tay người đàn ông nhẹ nhàng đặt lên eo cô, lực vừa phải, vừa vặn giúp cô xoa bóp.
"Tranh Tranh, anh tuyệt đối sẽ giữ khoảng cách với những người phụ nữ khác, nhưng không thể tránh khỏi việc người khác nhìn thấy anh rồi nhào tới, nếu anh không kịp tránh, em phải tuyên bố chủ quyền đấy!"
Bàn tay Phó Lăng Hạc đột nhiên dùng lực ôm ngang eo Vân Tranh, cô vội vàng níu chặt cổ áo sơ mi sau gáy anh, đầu ngón tay cảm nhận được mạch đập dưới làn da anh.