Ngoan một chút đi! Thái tử gia Kinh Thành cúi đầu dụ dỗ cô vợ nhỏ mềm yếu

Chương 278

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Phó Lăng Hạc bảo người giúp việc ra mở cửa, chỉ thấy Bella đang ôm một hộp quà tinh xảo đứng ở cửa.

Bella thấy Phó Lăng Hạc, liền chủ động mở lời, "Phó Tổng, váy dạ hội của phu nhân đã sửa xong rồi, tôi mang đến đây ạ."

Phó Lăng Hạc nhận lấy hộp quà, khẽ gật đầu, "Cô vất vả rồi."

Vân Tranh nghe thấy tiếng động, cũng đi tới.

Bella thấy Vân Tranh, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, "Cô Vân, cô xem bộ váy dạ hội này sửa đã vừa người chưa, nếu còn vấn đề gì, cứ nói với tôi nhé."

Vân Tranh nhận lấy hộp quà, lịch sự nhìn cô ấy nói, "Cảm ơn cô, Bella, đã làm phiền cô chạy một chuyến."

Bella vội vàng xua tay, "Không phiền, không phiền đâu, được giúp cô Vân tôi cũng rất vui."

Vân Tranh ôm hộp quà đi vào phòng ngủ, vừa định đóng cửa lại, Phó Lăng Hạc lại đột nhiên đưa tay chặn cửa, vẻ mặt vô tội nhìn Vân Tranh, "Anh chỉ xem thôi, không làm phiền em thay đồ đâu."

Vân Tranh lườm anh một cái, trách yêu, "Anh vào rồi thì còn không làm phiền em sao?"

Nhưng vẫn để anh vào phòng.

Vân Tranh mở hộp quà ra, chiếc váy dạ hội tinh xảo đến mức có phần quá đáng hiện ra trước mắt.

Chiếc váy vẫn là chiếc váy đó, nhưng sau khi chỉnh sửa trông đã khác hẳn, phiên bản này rõ ràng tinh xảo hơn nhiều.

Phó Lăng Hạc đứng sau lưng Vân Tranh, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve chất liệu vải lụa mềm mại của chiếc váy, giọng nói trầm thấp pha chút mê hoặc, "Anh giúp em nhé."

Vành tai Vân Tranh hơi ửng đỏ, vừa định từ chối thì anh đã nhận lấy chiếc váy, đầu ngón tay lướt qua cổ tay cô như có như không, khơi lên một trận run rẩy nhẹ.

"Giơ tay lên." Giọng anh nhẹ nhàng nhưng không thể từ chối.

Vân Tranh ngoan ngoãn làm theo, chiếc váy trượt xuống dọc cánh tay cô, lòng bàn tay Phó Lăng Hạc áp vào đường eo cô từ từ di chuyển lên, giúp cô điều chỉnh vị trí chiếc váy.

Đầu ngón tay anh ấm áp, mỗi lần chạm vào đều như có dòng điện chạy qua, khiến tim Vân Tranh đập nhanh hơn.

"Xoay người lại." Anh khẽ nói, giọng hơi khàn.

Vân Tranh xoay người lại, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh. Ánh mắt anh nóng bỏng, từng chút một lướt qua làn da cô, như thể đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật quý giá nhất.

Ngón tay Phó Lăng Hạc nhẹ nhàng lướt qua xương quai xanh của cô, giúp cô chỉnh lại nếp gấp ở cổ áo, động tác chậm rãi gần như tra tấn.

"Phó Lăng Hạc..." Vân Tranh không nhịn được khẽ gọi tên anh, giọng nói mềm mại đến lạ thường.

"Ừm" Anh khẽ đáp một tiếng, nhưng ngón tay lại không yên phận trượt đến chỗ khóa kéo sau lưng cô, chậm rãi kéo lên, đầu ngón tay chạm vào làn da cô như có như không, khiến cô run rẩy!

--- Chương 187: Lại không phải chưa từng giúp!

Động tác của Phó Lăng Hạc nhẹ nhàng và chậm rãi, đầu ngón tay lướt qua tấm lưng trần của cô như có như không, Vân Tranh không dám nhúc nhích.

Tiếng khóa kéo từ từ di chuyển lên trên vang vọng rõ ràng trong căn phòng ngủ yên tĩnh.

Vân Tranh thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập.

"Xong rồi." Giọng anh đột nhiên vang lên sát bên tai cô, hơi thở ấm áp phả vào cổ cô, hai tay nhẹ nhàng đặt lên eo cô.

Vân Tranh vừa định thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy sau lưng truyền đến một cảm giác ấm áp.

Nụ hôn này nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ, từ từ di chuyển xuống dọc theo đường cong cột sống của cô, mỗi lần chạm vào đều khơi dậy những dòng điện nhỏ.

Vân Tranh vô thức căng cứng người, ngón tay siết chặt lớp vải tuyn mỏng của váy.

"Đừng..." Tiếng phản kháng của cô yếu ớt vô lực, ngược lại giống như một sự dung túng.

Phó Lăng Hạc cười khẽ một tiếng, hai tay từ phía sau ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, đặt nụ hôn lên xương bả vai hình bướm tuyệt đẹp của cô.

Rất tự nhiên đặt cằm lên vai cô, nhìn cô trong gương, "Đẹp quá! Anh chẳng nỡ rời mắt đi chút nào."

Vân Tranh nhìn mình trong gương, khẽ cong môi, "Ánh mắt chọn quần áo quả thật không tồi."

“Ừm.” Phó Lăng Hạc khẽ nhướng mày, tự mãn như một con công đang xòe đuôi, “Thị hiếu chọn quần áo của tôi thì bình thường, nhưng…”

Anh cố ý dừng lại một lát rồi mới nói tiếp, “ Nhưng thị hiếu chọn vợ thì quả thật rất tốt.”

Vân Tranh bị anh trêu chọc đến đỏ bừng vành tai, trong gương phản chiếu khuôn mặt ửng hồng của cô, tựa như sứ trắng được nhuộm ánh hoàng hôn.

Anh đột nhiên vòng tay ôm lấy cô, xoay người cô lại, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Vạt váy lướt trong không khí tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, lớp vải mỏng bay nhẹ qua ống quần tây của anh.

Vân Tranh còn chưa đứng vững đã bị anh ghì sát vào gương đứng, “Xem thế này thì rõ ràng hơn nhiều.”

Hai vợ chồng trẻ quấn quýt trong phòng thay đồ một lúc mới chịu đi ra ngoài.

Bella vẫn đang đợi bên ngoài phòng thay đồ.

Khi nhìn thấy Vân Tranh diện lễ phục bước ra, ánh mắt cô ta lộ rõ vẻ kinh ngạc không hề che giấu.

Với tư cách là nhà thiết kế hàng đầu, Bella đã thiết kế không ít lễ phục cho nhiều ngôi sao, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp một người có thể mặc thiết kế của mình đẹp đến mức khiến người ta phải kinh ngạc như vậy.

“Tuyệt vời!” Bella bước đến giúp Vân Tranh chỉnh lại lễ phục, không tiếc lời khen ngợi, “Cô Vân, cô thật sự quá xinh đẹp!”

“Cảm ơn ạ.” Vân Tranh lịch sự cảm ơn Bella một tiếng.

“Lễ phục còn cần chỉnh sửa gì không?”

Ngoan một chút đi! Thái tử gia Kinh Thành cúi đầu dụ dỗ cô vợ nhỏ mềm yếu

Chương 278