Ngoan một chút đi! Thái tử gia Kinh Thành cúi đầu dụ dỗ cô vợ nhỏ mềm yếu

Chương 291

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

"Anh rể nói, hôm nay là một ngày rất quan trọng, nên muốn đưa con cùng đến tham gia ạ."

Vân Ngạn Trừng đưa bó hoa linh lan trong tay cho Vân Tranh, "Chị ơi, đây là con tự tay làm đó, tặng chị ạ."

Vân Tranh nhận lấy bó hoa linh lan được làm tỉ mỉ bằng que xoắn, đầu ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve từng cánh hoa nhỏ xinh.

Kiểu dáng linh lan tuy còn non nớt, nhưng lại toát lên sự nghiêm túc trẻ thơ, trên cánh hoa còn được cẩn thận thoa nhũ lấp lánh, hơi lấp lánh dưới ánh đèn, rất đẹp.

"A Trừng..." Cô giọng hơi nghẹn lại, "Con làm cái này từ khi nào vậy?"

Vân Ngạn Trừng chớp chớp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ đắc ý, "Con lén làm lâu lắm rồi đó! Mỗi lần đến tiết thủ công, cô giáo dạy làm hoa, con lại xin thêm chút nguyên liệu, rồi từ từ dành dụm lại."

Lòng Vân Tranh mềm nhũn cả ra, cô nhớ lúc cô rời đi, cậu bé còn chưa biết gấp máy bay giấy, lần nào cũng phải kéo cô giúp đỡ.

Vậy mà bây giờ cậu bé lại biết làm hoa cầm tay tặng cô rồi, Vân Tranh vừa bất ngờ vừa cảm thấy mãn nguyện.

Cô không kìm được ôm chặt lấy cậu bé một lần nữa, nói nhỏ, "Cảm ơn A Trừng, chị rất thích."

Vân Ngạn Trừng cũng đưa bàn tay nhỏ mũm mĩm ôm lại Vân Tranh, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, dỗ dành cô.

Vân Ngạn Trừng buông Vân Tranh ra, đột nhiên nghiêm mặt nhỏ, quay người nhìn Phó Lăng Hạc, ra dáng một người lớn thu nhỏ.

Cậu bé ưỡn thẳng lưng, cố gắng làm mình trông oai vệ hơn, nhưng giọng nói non nớt vẫn để lộ vẻ trẻ con, "Anh rể, con có chuyện muốn nói với anh."

Phó Lăng Hạc nhướng mày, phối hợp cúi người xuống ngang tầm mắt cậu bé, "Ừm, A Trừng muốn nói gì?"

Nhóc con hít một hơi thật sâu, đưa ngón tay ngắn cũn cỡn ra, nghiêm túc chỉ vào n.g.ự.c Phó Lăng Hạc, "Anh phải đối xử tốt với chị con, thật tốt thật tốt đó!"

Khóe mắt Phó Lăng Hạc hiện lên ý cười, nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm túc: "Anh nhất định sẽ làm vậy."

"Không phải nói suông đâu ạ!" Vân Ngạn Trừng sốt ruột, mặt nhỏ đỏ bừng, "Con, con đều ghi vào sổ tay nhỏ rồi ạ!"

Nói rồi, cậu bé móc ra một cuốn sổ tay nhăn nheo từ túi, mở ra đọc, "Điều một, không được mắng chị; điều hai, phải nhớ chị thích uống trà sữa ba phần đường; điều ba..."

Vân Tranh đứng một bên nghe mà khóe mắt nóng lên. Những chi tiết vụn vặt này, ngay cả cô cũng không nhớ mình đã từng nói với Vân Ngạn Trừng khi nào.

Phó Lăng Hạc nhận lấy cuốn sổ tay nhỏ, xem xét kỹ lưỡng rồi cẩn thận gấp lại bỏ vào túi Vân Ngạn Trừng, "Anh nhớ rồi. Còn gì nữa không?"

Vân Ngạn Trừng cắn môi, đột nhiên siết chặt nắm đ.ấ.m nhỏ: "Nếu... nếu anh làm chị buồn..."

Giọng cậu bé đột nhiên xen lẫn tiếng khóc, "Chờ con lớn, con nhất định sẽ đón chị đi! Con... con bây giờ đang học Taekwondo rồi đó!"

Sắc mặt Phó Lăng Hạc nghiêm nghị, anh đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy nắm đ.ấ.m đang run rẩy của cậu bé, "Anh đảm bảo với con, sẽ không bao giờ cho con cơ hội đó."

"Móc tay!" Vân Ngạn Trừng cố chấp đưa ngón út ra.

"Móc tay." Phó Lăng Hạc móc vào ngón tay nhỏ xíu đó, rồi lại dùng ngón cái đóng dấu với cậu bé.

Thế nhưng dù đã đóng dấu với Phó Lăng Hạc, cậu bé vẫn không yên tâm nói, "Chị con không phải không có người thân, con là hiệp sĩ nhỏ của chị, con sẽ luôn đứng sau lưng chị, anh không được bắt nạt chị!"

Vân Tranh nhìn bóng dáng nhỏ bé trước mặt, khóe mắt cay xè, đây là hiệp sĩ nhỏ của cô.

Cô đưa tay ôm Vân Ngạn Trừng vào lòng, giọng nói hơi nghẹn ngào, "A Trừng, chị sống rất tốt, rất hạnh phúc, không ai bắt nạt chị được đâu."

Vân Ngạn Trừng cũng đưa tay ôm lại cô, "Chị sống hạnh phúc, A Trừng mới yên tâm ạ."

"A Trừng, con ra ngoài họ có biết không?" Vân Tranh có chút lo lắng nhìn nhóc con trước mặt.

Vân Ngạn Trừng nhẹ nhàng lắc đầu, "Hôm nay họ đều không có nhà ạ, hơn nữa con đã nói với mẹ rồi, là hôm nay con đến nhà bạn học."

Nghe cậu bé nói vậy, Vân Tranh mới hơi yên tâm.

"Vậy A Trừng đi ăn gì đó trước nhé, lát nữa chị sẽ bảo người đưa con về, được không?"

Vân Ngạn Trừng ngoan ngoãn gật đầu, cậu bé đến đây là để phối hợp với anh rể chuẩn bị bất ngờ cho chị.

Dù bây giờ cậu bé rất muốn trò chuyện với chị Vân Tranh của mình một lúc, nhưng cậu biết hôm nay chị rất bận, nên ngoan ngoãn đi theo nhân viên phục vụ tìm đồ ăn.

Sau khi Vân Ngạn Trừng được nhân viên phục vụ đưa đi, Phó Lăng Hạc mới bước đến, cúi người đỡ Vân Tranh đứng dậy.

Anh đưa tay vuốt lại những sợi tóc lòa xòa trước trán Vân Tranh, giọng trầm thấp, "Anh tự ý đưa A Trừng đến mà không nói với em, em sẽ không trách anh chứ?"

Vân Tranh khẽ lắc đầu, tay vẫn cầm bó hoa Vân Ngạn Trừng vừa tặng, giọng nói nhẹ nhàng, "Em cảm ơn anh còn không kịp, sao có thể trách anh được?"

Phó Lăng Hạc nghe Vân Tranh nói vậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

May mà không phải " làm ơn mắc oán"!

Ngón tay Phó Lăng Hạc khẽ dừng trên vai Vân Tranh, anh khẽ nhíu mày, "Sao vai em lại lạnh thế này?"

Chưa đợi Vân Tranh trả lời, anh đã cởi áo vest khoác lên người cô.

Chiếc áo vest còn hơi ấm của anh bao lấy bờ vai mỏng manh của cô, vẫn còn vương vấn hương gỗ thoang thoảng.

Ngoan một chút đi! Thái tử gia Kinh Thành cúi đầu dụ dỗ cô vợ nhỏ mềm yếu

Chương 291