Những ngón tay thon dài nhẹ nhàng mở ra, động tác dịu dàng khoác lên vai Vân Tranh.
Đầu ngón tay anh vô tình lướt qua sau gáy cô, mang theo chút lạnh lẽo, nhưng lại khiến Vân Tranh ấm lòng.
"Trò chuyện xong rồi sao?" Anh hỏi khẽ, ánh mắt lướt qua giữa Vân Tranh và Sầm Lê An.
Sầm Lê An cười giơ ly champagne ra hiệu, "Phó tổng đến đúng lúc lắm, nếu còn trò chuyện nữa, ai đó sẽ ngại đến nỗi muốn chui xuống đất mất."
Khóe môi Phó Lăng Hạc hơi cong lên, ý cười cưng chiều không tài nào giấu được.
Anh tự nhiên vươn tay nhận lấy ly rượu trong tay Vân Tranh, uống cạn ly champagne cô còn uống dở, "Anh đưa cô ấy đến phòng nghỉ thay giày."
Nói rồi, anh gật đầu chào Sầm tiểu thư, "Sầm tiểu thư cứ tự nhiên."
"Nhanh đi đi! Tớ không làm phiền hai người nữa đâu." Sầm Lê An nhướng mày thúc giục.
Vân Tranh bị anh ôm eo đi về phía phòng nghỉ, cô khẽ kháng nghị, "Giày của em rất thoải mái, không cần thay đâu."
Phó Lăng Hạc cúi đầu nhìn cô, khẽ nhướng mày, "Đứng ba tiếng rồi, chân không đau sao?"
Vân Tranh bị nói trúng tim đen lập tức nghẹn lời.
Hôm nay cô đi đôi giày cao gót pha lê đặt làm riêng, tuy đẹp nhưng đứng lâu thật sự có chút khó chịu.
Trong phòng nghỉ yên tĩnh và ấm cúng, Phó Lăng Hạc khóa cửa từ bên trong, đỡ cô ngồi xuống ghế sofa.
Anh quỳ một gối, động tác nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân cô.
"Nhấc chân lên." Giọng anh trầm thấp.
Vân Tranh theo bản năng rụt rụt ngón chân, "Em tự làm..."
Phó Lăng Hạc đã không cho phép từ chối mà nâng chân cô lên, thuần thục cởi dây mảnh ra.
Ngón tay anh ấm áp khô ráo, cẩn thận xoa bóp gót chân hơi đỏ của cô, giọng nói tràn đầy xót xa, "Đều bị cọ đỏ cả rồi."
Anh lấy ra từ hộp quà bên cạnh một đôi giày bệt mềm mại, trên mũi giày đính những viên ngọc trai nhỏ xíu, dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng ấm áp dịu dàng.
"Anh đặc biệt nhờ nhà thiết kế phối hợp với lễ phục của em đó, đôi này mang chắc sẽ không bị mỏi chân." Anh vừa nói vừa đi giày cho cô, động tác nhẹ nhàng như thể đang đối xử với một món bảo vật quý hiếm.
Vân Tranh ngây người nhìn hàng mi cụp xuống của anh, đổ một bóng mờ dưới mắt.
Người đàn ông luôn quyết đoán, mạnh mẽ trước mặt người ngoài này, lúc này lại đang quỳ một gối thay giày cho cô, thần thái chuyên chú như thể đây là việc quan trọng nhất trên đời.
“Phó Lăng Hạc…” Cô khẽ gọi anh.
Phó Lăng Hạc ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm phản chiếu bóng hình cô: “Ừ?”
Vân Tranh đột nhiên nghiêng người ôm lấy anh, vùi mặt vào hõm vai anh, “Cảm ơn anh, lúc nào cũng thật chu đáo.”
Phó Lăng Hạc nâng mặt cô lên, đầu ngón tay khẽ vuốt qua khóe mắt ửng đỏ của cô, ánh mắt dịu dàng đến mức như muốn tan chảy người đối diện.
“Tranh Tranh…” Anh khẽ gọi tên cô, giọng nói khàn khàn.
Vân Tranh vô thức nín thở, nhìn anh chầm chậm đến gần.
Chóp mũi anh khẽ cọ vào chóp mũi cô, hơi thở ấm nóng hòa quyện vào nhau.
Khoảng cách gần đến mức có thể nhìn rõ từng sợi mi cong vút của anh, và tình cảm sâu nặng dâng trào trong đáy mắt.
Môi anh nhẹ nhàng phủ lên môi cô, trước tiên là chạm nhẹ như chuồn chuồn đạp nước, như thể đang dò nhiệt độ của cô.
Vân Tranh vô thức nhắm mắt lại, cảm nhận sự mềm mại từ đôi môi anh.
Nụ hôn của Phó Lăng Hạc dần sâu hơn, nhưng vẫn kiềm chế lực độ, dịu dàng vuốt ve theo đường môi cô.
Ngón tay anh luồn qua mái tóc sau gáy cô, cẩn thận giữ gìn kiểu tóc tinh tế của cô, nhưng lại không kìm được kéo cô vào lòng.
Hai tay Vân Tranh vô thức bám lên vai anh, đầu ngón tay chạm vào cơ bắp săn chắc dưới lớp vải vest là lượt phẳng phiu.
Cô có thể cảm nhận được sự kìm nén của anh, rõ ràng anh muốn nhiều hơn, nhưng vẫn luôn duy trì sự dịu dàng vừa phải.
“Ưm…” Cô vô thức khẽ rên một tiếng, nhưng lại đổi lấy nụ hôn càng sâu hơn từ anh.
Bàn tay còn lại của Phó Lăng Hạc trượt xuống eo cô, vững vàng giữ chặt cô.
--- Chương 197 ---
Phó Lăng Hạc, anh sẽ làm em hư mất!
Nhiệt độ trong phòng nghỉ dần tăng lên theo nụ hôn này, Vân Tranh siết chặt cổ người đàn ông, thành thục đáp lại nụ hôn của anh.
Mãi sau, môi Phó Lăng Hạc mới khẽ rời ra, nhưng vẫn quyến luyến ở khóe môi cô, nhẹ nhàng mổ hôn, như không nỡ rời đi.
“Phó Lăng Hạc…” Cô khẽ gọi tên anh, giọng nói mang theo chút run rẩy.
Phó Lăng Hạc khẽ “Ừ” một tiếng, ngón cái vuốt ve má cô, ánh mắt rực cháy nhìn gương mặt ửng hồng của cô.
Hơi thở anh vẫn còn hơi dồn dập, nhưng anh vẫn kìm chế, khẽ hỏi, “Sao vậy?”
Vân Tranh cắn nhẹ môi dưới, hàng mi khẽ cụp xuống, trên mặt vẫn còn vẻ dục vọng chưa tan: “Tiệc cuối năm vẫn chưa kết thúc mà, chúng ta nên ra ngoài rồi chứ?”
“Không vội, bên ngoài có ba mẹ và ông bà đang tiếp khách rồi.” Phó Lăng Hạc cúi đầu nhìn cô, bàn tay ôm eo cô không hề động đậy dù chỉ nửa phân.
Mặc dù Phó Lăng Hạc nói vậy, nhưng Vân Tranh vẫn cảm thấy không ổn lắm.
Sự do dự trong đáy mắt cô rốt cuộc vẫn không thoát khỏi tầm mắt của người đàn ông.
Phó Lăng Hạc cuối cùng vẫn thỏa hiệp!
Anh đưa tay lấy từ túi áo vest ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau đi vết son môi lem ở khóe môi cô, động tác tỉ mỉ và dịu dàng.