Món ăn lần lượt được dọn lên bàn, Phó Lăng Hạc gần như đảm nhiệm hết mọi việc cần dùng tay.
Anh thành thạo bóc vỏ bánh bao nhân cua, thổi nguội phần nhân nóng hổi rồi mới đặt vào bát Vân Tranh; gà say rượu được lọc xương thái lát, xếp gọn gàng trước mặt cô.
"Em tự làm được mà." Vân Tranh hơi ngượng ngùng nhìn anh nói.
Phó Lăng Hạc lại làm ngơ, tiếp tục "công cuộc đút ăn" của mình, "Anh chỉ thích chăm sóc em thôi."
Anh vừa nói vừa kiên nhẫn dùng khăn giấy lau đi một chút nước sốt dính khóe môi Vân Tranh.
--- Chương 207 Giúp em xoa xoa nhé~
Vân Tranh đối diện với ánh mắt chuyên chú của người đàn ông, tim cô không khỏi lỗi nhịp.
"Bánh bao nhân cua em yêu thích nhất, ăn nóng đi." Phó Lăng Hạc vừa nói đã gắp một chiếc bánh bao nhỏ đặt vào bát con trước mặt cô.
Vân Tranh cúi đầu nếm một miếng, nước sốt đậm đà tức thì lan tỏa trong khoang miệng, khiến cô không khỏi sáng mắt lên.
"Thế nào? Ngon không?" Phó Lăng Hạc chống cằm, vẻ mặt mong đợi nhìn Vân Tranh, ánh mắt dịu dàng như thể có thể rỏ nước.
Vân Tranh vội vàng gật đầu, cô dùng thìa múc một chiếc bánh bao nhỏ đưa đến bên môi anh, "Anh cũng nếm thử xem."
Phó Lăng Hạc cứ thế nắm lấy tay cô, ghé đầu lại ăn chiếc bánh bao cô đút, nhưng khi cô định rút thìa về thì anh lại khẽ cắn giữ lại không buông.
Vân Tranh đỏ mặt lườm anh, anh mới cười buông ra, đầu lưỡi vẫn còn thèm thuồng l.i.ế.m khóe môi.
"Quả thật không tệ." Anh nói đầy ẩn ý.
Ngoài cửa sổ, bóng trúc lay động, ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ chạm khắc, đổ những vệt sáng lốm đốm lên mặt bàn.
Điện thoại của Phó Lăng Hạc bỗng rung lên, anh liếc nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến, lập tức tắt tiếng.
"Không nghe máy sao?" Vân Tranh hơi khó hiểu.
"Tưởng Sâm Ngự gọi tới, không cần nghe." Khóe môi Phó Lăng Hạc khẽ cong lên.
"Bác sĩ Tưởng? Anh ấy sẽ không có việc gấp gì chứ?" Vân Tranh khẽ nhíu mày, ánh mắt thoáng qua một tia lo lắng.
"Anh ta có thể có việc gì gấp? Chẳng qua lại muốn anh đưa em ra ngoài tụ tập với bọn họ thôi, lát nữa ăn cơm xong anh sẽ gọi lại cho anh ta."
Phó Lăng Hạc nhân cơ hội đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu cô, ngón tay nghịch ngợm những chiếc cúc áo sườn xám của cô.
"Đừng nghịch..." Vân Tranh gạt tay anh ra, nhưng bị anh giữ chặt lại.
Phó Lăng Hạc bỗng nhiên nghiêm mặt nói, "Tranh Tranh, anh đã nói với em chưa, em mặc sườn xám đặc biệt đẹp?"
Vân Tranh nóng bừng vành tai, chưa kịp trả lời đã nghe thấy anh hạ giọng bổ sung, "Đặc biệt là... lúc cởi ra càng đẹp hơn~"
"Phó Lăng Hạc!" Vân Tranh ngượng đến mức muốn bịt miệng anh, nhưng anh cười né tránh, nhân tiện ôm cô chặt hơn.
Vân Tranh cứ thế bị ép vùi mặt vào n.g.ự.c Phó Lăng Hạc, nghe thấy lồng n.g.ự.c anh truyền đến những rung động vui vẻ.
"Rồi, không trêu em nữa." Phó Lăng Hạc buông Vân Tranh ra, cười xoa đầu cô, "Mau ăn đi, lát nữa nguội hết."
Hai vợ chồng tiếp tục dùng bữa, Phó Lăng Hạc thật sự không quấy rầy Vân Tranh nữa, chỉ là vẫn thỉnh thoảng gắp thức ăn cho cô.
Vân Tranh ăn no đặt đũa xuống, đưa tay xoa xoa cái bụng hơi căng của mình, lười biếng tựa vào lưng ghế, miệng còn lẩm bẩm, "No quá đi mất~"
"Phó tiên sinh, không thể ở bên anh nữa rồi, cứ thế này thì em sẽ mập thành heo mất!"
Phó Lăng Hạc cười khẽ một tiếng, đầu ngón tay khẽ chạm vào chóp mũi Vân Tranh, giọng điệu cưng chiều, "Mập một chút càng tốt, ôm vào cảm giác đã tay."
Vân Tranh vừa xấu hổ vừa bực mình gạt tay người đàn ông ra, liếc anh một cái đầy trách móc, "Phó Lăng Hạc, anh đang nuôi em như nuôi heo vậy!"
Ánh mắt Phó Lăng Hạc tối sầm lại, đột nhiên nghiêng người nhốt Vân Tranh giữa lưng ghế và lồng n.g.ự.c mình.
Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, giọng nói trầm thấp mang theo vài phần nguy hiểm, "Heo thì dễ nuôi hơn Phó phu nhân nhiều."
Lời vừa dứt còn chưa kịp để Vân Tranh phản ứng, môi người đàn ông đã áp lên, cắn nhẹ một cái không đau không ngứa lên môi cô.
Vân Tranh khẽ kêu đau, nhưng bị anh nhân cơ hội hôn sâu hơn.
Đợi đến khi Phó Lăng Hạc buông cô ra, hai má cô đã đỏ bừng, hơi thở không ổn định!
"Heo thì sẽ không..." Ngón cái Phó Lăng Hạc mập mờ vuốt ve đôi môi hơi sưng vì nụ hôn của cô, "mặc chiếc sườn xám quyến rũ thế này."
Bàn tay còn lại của anh men theo đường cong eo cô chậm rãi trượt xuống, dừng lại trên làn da ẩn hiện nơi xẻ tà của chiếc sườn xám.
Vân Tranh bị anh trêu chọc đến mềm nhũn cả người, nhưng vẫn cố gắng đẩy anh ra, "Đừng... vẫn còn ở nhà hàng mà..."
Phó Lăng Hạc cười khẽ, hơi thở ấm nóng phả vào sau tai nhạy cảm của cô, "Sợ gì chứ, phòng riêng của anh không ai dám xông vào đâu!"
Vừa nói, anh bỗng nhiên bế bổng cô lên, để cô ngồi trên đùi mình, bàn tay to lớn xương xẩu khẽ đặt lên cái bụng hơi nhô của Vân Tranh, nhẹ nhàng xoa giúp cô.
"Học của Tưởng Sâm Ngự đấy, kỹ thuật không tệ chứ?" Giọng Phó Lăng Hạc trầm khàn mang theo vài phần khoe công.
Vân Tranh được anh xoa đến dễ chịu mà nheo mắt lại, dụi vào lòng anh như một chú mèo lười biếng, "Ưm~ Thoải mái~"