Ngoan một chút đi! Thái tử gia Kinh Thành cúi đầu dụ dỗ cô vợ nhỏ mềm yếu

Chương 314

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Phó Lăng Hạc lúc này mới như chợt tỉnh, yết hầu khẽ nuốt khan một cái.

Anh cúi đầu nhìn Vân Tranh trong lòng, ánh mắt có chút phức tạp, nhưng đã bỏ đi vẻ bất cần đời, thay vào đó là sự nghiêm túc hơn, “Tranh Tranh, em chắc chắn là muốn đi sao?”

“Anh vừa nãy không phải còn nói sẽ không ngăn cản em sao?” Vân Tranh nhìn chằm chằm tấm thư mời trong tay Phó Lăng Hạc với ánh mắt nóng bỏng.

Cô ngẩng mặt lên, đôi mắt hạnh ngấn nước, hàng mi khẽ run để lộ chút ủy khuất, “Rõ ràng năm phút trước anh mới nói vậy, sao đột nhiên lại đổi ý rồi?”

Phó Lăng Hạc nhẹ nhàng đặt tấm thư mời trong tay lên chiếc ghế sofa bên cạnh, đỡ lấy vai Vân Tranh, để cô nhìn thẳng vào mình.

“Tranh Tranh, em có biết công ty ANT là công ty con của Mặc thị ở nước A không?”

Vân Tranh khẽ gật đầu, Viện nghiên cứu ANT là giấc mơ của Vân Tranh, cô đương nhiên đã tìm hiểu kỹ càng.

“Vâng, có vấn đề gì sao?”

Giọng Phó Lăng Hạc trầm thấp, mang theo chút lạnh lẽo, dường như đang kìm nén cảm xúc nào đó, “Tổ tiên Mặc gia và Phó gia có thù oán, mặc dù những năm nay hai nhà bề ngoài thì đã dịu đi nhiều, nhưng thực ra cũng chỉ là không can thiệp vào nhau mà thôi.”

“Em bây giờ là vợ của anh, nếu Mặc Thời An biết thân phận của em, anh lo rằng anh ta sẽ gây bất lợi cho em.”

Ánh mắt Phó Lăng Hạc khóa chặt trên người Vân Tranh, giọng nói hơi căng thẳng.

Phó Lăng Hạc và Vân Tranh công bố mối quan hệ quá rầm rộ, không ai là không biết mối quan hệ giữa họ.

Lời Phó Lăng Hạc vừa dứt, không khí dường như ngưng đọng trong giây lát.

Vân Tranh có thể cảm nhận rõ ràng sự run nhẹ từ đầu ngón tay anh, đôi mắt thường ngày luôn mang theo nụ cười lơ đãng giờ đây sâu thẳm như mực, cuộn trào sự lạnh lẽo mà cô chưa từng thấy.

Cô hé miệng, muốn nói gì đó, nhưng Phó Lăng Hạc đã lên tiếng trước một bước, giọng nói trầm khàn và kiềm chế, “Tranh Tranh, em biết mà, anh không muốn can thiệp vào lựa chọn của em.”

Ngón cái anh nhẹ nhàng vuốt ve má cô, đầu ngón tay ấm áp, nhưng mang theo một lực không thể từ chối, “ Nhưng Mặc Thời An là một người quá nguy hiểm.”

Vân Tranh biết Phó Lăng Hạc là vì cô mà lo lắng, nhưng việc đến ANT luôn là giấc mơ của cô.

Thời đi học cô đã cố gắng hết sức tham gia các cuộc thi, nỗ lực làm phong phú hồ sơ kinh nghiệm của mình, tất cả là vì muốn vào làm việc ở ANT, bây giờ cuối cùng cũng có được tấm vé vào cửa, bảo cô cứ thế từ bỏ sao.

Vân Tranh có chút không cam lòng, nhưng… nỗi lo lắng của Phó Lăng Hạc cũng không phải là không có lý.

“Anh cho em suy nghĩ kỹ lại một chút nhé.” Vân Tranh lặng lẽ cụp mắt xuống, chôn sâu cảm xúc của mình vào tận đáy lòng.

Phó Lăng Hạc gật đầu, ôm chặt cô vào lòng.

Mặc dù anh cũng không rõ lắm về ân oán giữa mấy thế hệ trước, nhưng ân oán giữa Phó gia và Mặc gia không thể dễ dàng tan biến như vậy.

“Em cứ từ từ suy nghĩ, đợi nghĩ kỹ rồi hãy quyết định, dù em có đưa ra quyết định nào, anh cũng vô điều kiện ủng hộ em.”

Lời Phó Lăng Hạc nói không phải chỉ đơn thuần là dỗ dành Vân Tranh, dù cô thật sự muốn đến công ty ANT, anh cũng có thể cố gắng hết sức để bảo vệ cô thật tốt.

Ngón tay Phó Lăng Hạc nhẹ nhàng vuốt ve hàng lông mày đang nhíu chặt của Vân Tranh.

Anh thở dài một tiếng, đột nhiên cúi người bế bổng cô lên.

“A!” Vân Tranh kêu lên một tiếng kinh ngạc, theo bản năng vòng tay ôm lấy cổ anh, “Phó Lăng Hạc anh làm gì vậy?”

“Đưa Phó phu nhân nhà anh đi thư giãn.” Khóe miệng anh cong lên một nụ cười bất cần đời quen thuộc, nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc, “Cứ thế này mà cứ ru rú trong nhà, anh sợ em sẽ rối rắm như một cuộn len mất.”

Vân Tranh muốn phản bác, nhưng lại bị anh ôm đi nhanh qua phòng khách, đẩy cửa sổ sát đất, bước vào vườn sau.

Gió nhẹ mang theo hương hoa ập đến, cô theo bản năng hít sâu một hơi.

“Thả em xuống, em tự đi được.” Vân Tranh nhỏ giọng kháng nghị, má hơi ửng hồng.

Phó Lăng Hạc nhướng mày, không những không buông tay, mà còn ôm chặt hơn, “Không buông, anh biết em tự đi được, nhưng anh không nỡ buông tay!”

Vân Tranh đang định phản bác thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngỡ ngàng.

Khu vườn vốn đã tinh tế nay được bài trí đẹp như tiên cảnh, cổng vòm hoa hồng quấn quanh những ánh đèn lấp lánh.

Hai bên lối đi lát đá bày đầy các loại hoa tulip đủ màu, trong đình hóng mát xa xa còn đặt một chiếc đàn piano lớn màu trắng tinh.

“Đây là…” Cô chớp chớp mắt, nhất thời quên cả giãy giụa.

“Đã được một thời gian rồi, nhưng gần đây em không hay ra vườn.” Phó Lăng Hạc cuối cùng cũng thả cô xuống, nhưng vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, “Xem ra đã phát huy tác dụng sớm hơn dự kiến.”

Đầu ngón tay Vân Tranh khẽ run.

Cô biết Phó Lăng Hạc vốn hào phóng, nhưng sự bài trí dụng tâm thế này vẫn khiến lòng cô ấm áp.

Ánh nắng xuyên qua kẽ lá hoa hồng rải xuống, đổ những bóng nắng lốm đốm lên gương mặt góc cạnh của anh, phác họa khóe môi anh khẽ mím.

“Đừng nhíu mày nữa.” Anh đột nhiên vươn tay vuốt phẳng những nếp nhăn giữa lông mày cô, “Nhíu nữa là sẽ có nếp nhăn đấy, Phó phu nhân.”

Ngoan một chút đi! Thái tử gia Kinh Thành cúi đầu dụ dỗ cô vợ nhỏ mềm yếu

Chương 314