Cảnh đêm nước A ngoài cửa sổ rực rỡ như ban ngày, cửa sổ kính sát đất phản chiếu đôi mắt không chút buồn ngủ của cô.
“Sao không buồn ngủ nữa rồi?” Phó Lăng Hạc đùa nghịch một lọn tóc của cô, động tác quấn quanh đầu ngón tay mang theo vài phần lười biếng ám muội.
Vân Tranh ngẩng đầu nhìn anh, đáy mắt lóe lên ánh tinh quái, “Chênh lệch múi giờ gây ra, Phó tổng phải chịu trách nhiệm.”
Cô cố ý dùng mũi chân cọ cọ bắp chân anh, “Hay là… chúng ta làm chuyện khác đi?”
Ánh mắt Phó Lăng Hạc đột nhiên sâu thẳm lại, bàn tay to lớn nắm chặt lấy mắt cá chân đang làm loạn của cô, “Phó phu nhân đây đang mời tôi sao?”
Anh cúi người ghé sát, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ cô, “Đáng tiếc…”
Người đàn ông đột nhiên lật người ghì cô xuống ghế sofa, “ Tôi lại đang có ý đó.”
Vân Tranh kinh hô một tiếng, hai tay chống lên n.g.ự.c anh, “Khoan đã!” Cô chớp chớp mắt, “Em là nói muốn ra ngoài ngắm cảnh đêm.”
Phó Lăng Hạc nguy hiểm nheo mắt lại, ngón tay cái vuốt ve vành tai đang đỏ bừng của cô, “Em thấy tôi không đẹp bằng cảnh đêm sao?”
“Không phải!” Vân Tranh bị hơi thở nóng bỏng của anh làm cho vành tai tê dại, đầu ngón tay vô thức nắm chặt cổ áo anh, nhưng vẫn cố gắng cứng miệng, “Chỉ là cảnh đêm sẽ không như Phó tổng đây, động một tí là muốn giở trò lưu manh…”
Chỉ có thể nói là cô Vân đây thật sự rất dám nói, lại dám công khai khiêu khích Phó tổng như vậy!
Phó Lăng Hạc cười khẽ một tiếng, chóp mũi cọ qua má cô, giọng nói khàn khàn, “Vậy thì Phó phu nhân đây đã oan uổng cho tôi rồi.”
Anh cố ý hạ thấp người, đôi môi ấm áp gần như dán vào vành tai cô, “Rõ ràng tôi – còn chưa bắt đầu giở trò.”
Tim Vân Tranh đột nhiên đập nhanh hơn, cô bị anh kẹp giữa ghế sofa và lồng n.g.ự.c mình, ngay cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Cô vừa định phản bác, Phó Lăng Hạc đã một tay nắm chặt cổ tay cô, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve eo cô, đầu ngón tay như có như không cọ xát vào làn da dưới lớp vải áo cô.
“Nếu Phó phu nhân không muốn ngắm cảnh đêm…” Ánh mắt anh sâu thẳm, mang theo vài phần nguy hiểm, “Vậy thì chúng ta làm chuyện thú vị hơn đi, cũng tiện giúp Phó phu nhân dễ ngủ.”
Mặt Vân Tranh bị anh trêu chọc đến nóng bừng, nhưng vẫn không chịu nhận thua, ngẩng cằm trừng mắt nhìn anh, “Phó Lăng Hạc, anh …”
--- Chương 218 ---
Mỹ nam kế ổn rồi, vậy thì tôi chỉ có thể "gậy ông đập lưng ông" thôi!
Lời Vân Tranh còn chưa dứt, Phó Lăng Hạc đã cúi đầu dùng nụ hôn chặn đứng môi cô.
Rất lâu sau, Phó Lăng Hạc khẽ lùi lại, nhìn đôi môi cô ướt át, long lanh và ánh mắt mơ màng, yết hầu anh khẽ trượt lên xuống, “Phu nhân, còn muốn ngắm cảnh đêm không?”
Vân Tranh vốn định lừa anh nói không muốn nữa.
Nhưng hành động lại nhanh hơn suy nghĩ, cô lại vô thức gật đầu!
Rõ ràng là Phó tổng sẽ không hài lòng với câu trả lời này!
“Ồ~, vậy sao?” Phó Lăng Hạc nhìn vào mắt cô, khẽ nhướng mày, “Xem ra là còn chưa chơi đã với tôi.”
Anh cười khẽ một tiếng, đột nhiên bế xốc cô lên, sải bước đi về phía cửa sổ kính sát đất.
Vân Tranh kinh hô một tiếng, vô thức ôm chặt cổ anh, “Phó Lăng Hạc! Anh làm gì vậy!”
“Không phải muốn ngắm cảnh đêm sao?” Người đàn ông đặt cô lên chiếc ghế dài cạnh cửa sổ, vòng tay ôm cô từ phía sau, cằm tựa trên đỉnh đầu cô, “Ở đây tầm nhìn là tốt nhất.”
Toàn bộ ánh đèn thành phố thu vào đáy mắt, đèn neon nhấp nháy như dải ngân hà tuôn đổ.
Vân Tranh hơi thất thần, nhưng lại cảm thấy một xúc cảm ấm áp truyền đến từ cổ.
“Buông ra đã, anh như vậy sao em có thể…” Giọng Vân Tranh mang theo sự bất mãn và chút phản kháng.
“Tập trung ngắm cảnh của em đi.” Bàn tay anh đặt lên mu bàn tay cô, mười ngón đan chặt vào nhau ấn lên lớp kính lạnh lẽo, “ Tôi ngắm cảnh của tôi, chúng ta không can thiệp lẫn nhau.”
Vân Tranh nghe giọng nói trầm thấp của anh, chỉ muốn làm con đà điểu rụt đầu!
Áo vest của Phó Lăng Hạc không biết từ lúc nào đã bị anh cởi ra, hai cúc áo sơ mi ở cổ mở ra, yết hầu gợi cảm trượt lên xuống.
“Phó phu nhân bây giờ có hai lựa chọn.” Hơi thở ấm áp của anh phả vào cổ Vân Tranh, “Hoặc là ngoan ngoãn ngắm cảnh đêm…”
Phó Lăng Hạc ngừng lại một chút, rồi tiếp tục nói, “Hoặc là chuyên tâm ngắm nhìn tôi!”
Hơi nước trên cửa kính mờ đi rồi lại đậm hơn theo nhịp thở của cô.
Xa xa vòng đu quay đang thay đổi màu sắc rực rỡ, còn vệt hồng trên khóe mắt Vân Tranh còn quyến rũ hơn bất kỳ ánh đèn nào.
“Phó Lăng Hạc, anh là đồ khốn!” Lời tố cáo đầy tiếng khóc của cô lại khiến người đàn ông bật cười khoái trá.
Phó Lăng Hạc nâng khuôn mặt ửng hồng của cô lên, lịch sự hỏi ý kiến cô, “Vậy chọn cái nào?”
Vân Tranh: “…”
Chọn cái nào thì quan trọng sao?
Bây giờ cô giống như cá trên thớt, còn Phó Lăng Hạc là kẻ nắm d.a.o thớt, cô chỉ có phần ngoan ngoãn chịu làm thịt.
Dù sao thì cũng phải rơi vào tay người đàn ông, vậy chi bằng mình chủ động một chút!
Vân Tranh nghĩ vậy liền chủ động đưa tay vòng lấy cổ anh, đôi môi đỏ thắm khẽ ghé sát lại.
Kéo khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, nhưng lại không hôn lên!
“Phó tiên sinh cứ dùng mỹ nam kế quyến rũ em, vậy thì em đành phải …”