“Được, vậy Phó phu nhân cứ tự mình chơi, có chuyện gì cứ gọi anh bất cứ lúc nào.” Anh cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, rồi mới quay người đi về phòng làm việc.
Vân Tranh nhìn bóng lưng cao ráo của anh khuất dần ở cuối hành lang, khóe miệng bất giác cong lên một nụ cười.
Cô vươn vai, chân trần dẫm trên tấm thảm mềm mại, thong thả dạo quanh căn nhà xa lạ này.
Căn biệt thự này là mẹ chồng cô tặng, phong cách trang trí tối giản hiện đại, nhưng ở đâu cũng toát lên vẻ sang trọng tinh tế.
Đúng là phong cách của mẹ chồng cô, nhưng cô cũng rất thích căn nhà như thế này.
Căn nhà rộng khoảng 400 mét vuông, nhưng được bài trí rất ấm cúng, mang lại cảm giác của một tổ ấm.
Từ cửa sổ sát đất nhìn ra, xa xa còn có thể thấy đường bờ biển xanh biếc, nắng chiếu vào, cả không gian sáng bừng và ấm áp.
--- Chương 221 ---
Cứu người
Vân Tranh dạo một vòng quanh biệt thự, cảm thấy hơi buồn chán.
Nắng đang đẹp, cô quyết định xuống lầu đi dạo trong khu dân cư.
Cô thay một chiếc váy liền thân màu trắng đơn giản, đi đôi giày bệt thoải mái, tùy tiện dùng dây buộc tóc buộc gọn mái tóc dài lên. Cả người cô trông vừa thanh thoát lại vừa dịu dàng.
Môi trường khu dân cư rất tốt, cây xanh rợp bóng, đường sá sạch sẽ gọn gàng, thỉnh thoảng có thể thấy vài người nước ngoài dắt chó đi dạo.
Vân Tranh thong dong bước đi, tận hưởng làn gió nhẹ lướt qua.
Đúng lúc cô chuẩn bị rẽ sang lối khác để quay về, chợt thấy một ông lão tóc bạc đang vịn vào thân cây bên đường, thở gấp gáp, sắc mặt tái xanh.
Ông lão mặc bộ áo Tôn Trung Sơn thẳng thớm, trông giống người Hoa, nhưng lúc này đang khom lưng đau đớn, một tay siết chặt ngực, tay kia run rẩy muốn lấy thứ gì đó từ trong túi.
Tim Vân Tranh thắt lại, lập tức nhanh chân tiến tới: “Ông ơi, ông sao vậy ạ?”
Môi ông lão tím tái, hơi thở càng lúc càng gấp gáp, giọng đứt quãng: “Thuốc… thuốc… hen suyễn…”
Vân Tranh lập tức hiểu ra – ông ấy bị lên cơn hen suyễn!
Cô nhanh chóng ngồi xổm xuống, đỡ lấy cơ thể chao đảo của ông lão: “Thuốc của ông đâu ạ? Trong túi áo sao?”
Ông lão khó khăn gật đầu, ngón tay run rẩy chỉ vào túi áo trên.
Vân Tranh vội vàng thò tay vào, nhưng phát hiện túi áo trống rỗng.
“Không có thuốc!” Lòng cô chùng xuống, ngẩng đầu nhìn quanh, thấy cách đó không xa có một hiệu thuốc, trên biển hiệu viết “Pharmacy”.
“Ông cố gắng một chút, cháu quay lại ngay!” Vân Tranh nhẹ nhàng đỡ ông lão ngồi tựa vào chiếc ghế dài bên đường, rồi quay người lao như bay về phía hiệu thuốc.
Cô chạy rất nhanh, tóc dài bay tán loạn, dây buộc tóc không biết rơi mất từ lúc nào, nhưng cô đã chẳng còn bận tâm đến những chuyện đó nữa.
Xông vào hiệu thuốc, cô thở hổn hển nói với nhân viên: “ Tôi cần thuốc hen suyễn, phải nhanh lên!”
Nhân viên bị vẻ mặt và giọng điệu hốt hoảng của cô dọa giật mình, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng lấy ra một ống hít từ quầy.
Vân Tranh rút ví, tùy tiện nắm một nắm tiền mặt nhét vào tay nhân viên: “Không cần thối lại!”
Cô quay người chạy ra khỏi hiệu thuốc, tim đập như trống dồn, sợ ông lão không trụ nổi.
Trở lại bên chiếc ghế dài, ông lão đã mềm nhũn dựa vào lưng ghế, hai mắt hé mở, hơi thở yếu ớt.
Vân Tranh vội vàng xé bao bì, đưa ống hít đến miệng ông: “Ông ơi, hít vào! Nhanh lên!”
Ngón tay run rẩy của ông lão nắm chặt ống hít, hít sâu một hơi thuốc.
Vân Tranh quỳ nửa gối trước mặt ông, một tay vững vàng đỡ lưng ông, tay kia nhẹ nhàng vỗ về, giúp thuốc dễ dàng đi vào phổi hơn.
“Thêm một lần nữa, hít từ từ vào …” Cô nhẹ nhàng hướng dẫn, giọng nói dịu dàng.
Sau lần hít thứ hai, lồng n.g.ự.c đang phập phồng dữ dội của ông lão cuối cùng cũng dần ổn định.
Ông tựa vào ghế dài, nhắm mắt thở dốc một lát, rồi mới từ từ mở mắt.
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, vừa vặn chiếu lên gương mặt đầy vẻ quan tâm của Vân Tranh.
Chính khoảnh khắc đó, đồng tử ông lão hơi co lại, bàn tay đang cầm ống hít đột nhiên run lên.
Ông đăm đăm nhìn vào gương mặt Vân Tranh, ánh mắt lướt qua hàng lông mày cong cong, cuối cùng dừng lại trên vết bớt hình cánh hoa ẩn hiện ở dái tai phải của cô.
“Ông vẫn ổn chứ ạ?” Vân Tranh nhận thấy ánh mắt khác lạ của ông lão, tưởng ông vẫn không khỏe, vội vàng ghé sát kiểm tra tình trạng hô hấp của ông.
Ông lão nhanh chóng thu lại biểu cảm, khóe miệng lại nở nụ cười hiền hậu: “Không sao, cô bé, tôi đỡ nhiều rồi.”
Giọng nói của ông đã trở lại bình thường, nhưng sâu thẳm trong ánh mắt vẫn còn một tia chấn động khó nhận ra.
Ông mượn động tác chỉnh lại cổ áo để che giấu sự thất thố của mình, cổ áo Tôn Trung Sơn bị ông vô thức vuốt phẳng rồi lại vò nhăn.
Vân Tranh chú ý thấy trên ngón tay thon dài của ông lão đeo một chiếc nhẫn ngọc bản chỉ cổ kính, dưới ánh nắng phát ra vẻ sáng bóng ấm áp.
“Ông chắc chắn không cần đến bệnh viện sao?” Vân Tranh không yên tâm hỏi thêm.
Ông lão lắc đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Không cần đâu, bệnh cũ rồi. Cháu…”
Ông dừng lại một chút, dường như đang cân nhắc từ ngữ: “Cháu tên gì?”
“Cháu tên Vân Tranh ạ.” Cô cười đáp, đưa tay vén những sợi tóc xõa xuống ra sau tai, vết bớt nhỏ hình cánh hoa lại một lần nữa lọt vào mắt ông lão.