Ngoan một chút đi! Thái tử gia Kinh Thành cúi đầu dụ dỗ cô vợ nhỏ mềm yếu

Chương 342

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Ông lão lại cố chấp nhét hộp vào tay Vân Tranh, "Không phải quà cảm ơn, coi như là quà tân hôn ta tặng cho hai người vì có duyên với cô bé đi."

Mắt ông Mặc hơi đỏ, "Nếu đứa con bất hiếu của ta có một đứa con gái, thì cũng bằng tuổi cô..."

--- Chương 228 ---

Vân Tranh nhìn đôi mắt đỏ hoe của ông lão, lòng mềm nhũn, đưa tay nhận lấy chiếc hộp nhung.

"Cảm ơn ông, vậy chúng cháu xin nhận ạ."

Phó Lăng Hạc thấy vậy khẽ cau mày, nhưng cuối cùng cũng không ngăn cản nữa.

"Vậy mới phải chứ!" Ông lão lập tức tươi cười rạng rỡ, những nếp nhăn trên mặt đều giãn ra, "Tối mai nhất định phải đến đó nha, ta chờ hai vợ chồng cháu đó."

“À phải rồi, cô bé, vẫn chưa hỏi cháu tên gì?” Ông Mặc nhìn Vân Tranh với ánh mắt hiền từ.

Ha! Với tài diễn xuất của ông lão, không vào giới giải trí thì thật đáng tiếc!

“Cháu tên là Vân Tranh, Vân trong mây, Tranh trong diều ạ.” Vân Tranh cười đáp.

“Vân Tranh, tên đẹp quá, vậy ta có thể gọi cháu là Tranh Tranh không?”

Vân Tranh mỉm cười, gật đầu, “Dạ được ạ.”

“Tranh Tranh, cháu và chồng có kiêng kỵ món gì không? Để ta dặn người chuẩn bị theo khẩu vị của hai cháu.”

Vân Tranh nhìn Phó Lăng Hạc bên cạnh, rồi nói, “Ông, cháu bị dị ứng xoài, ngoài ra thì không kiêng gì khác ạ.”

Tay ông lão đột nhiên run nhẹ, trong đôi mắt đục ngầu lóe lên một tia kinh ngạc và cuồng hỉ.

Nhưng chỉ trong thoáng chốc, ông đã che giấu tất cả cảm xúc trong lòng.

Dị ứng xoài – đây là đặc điểm di truyền đặc trưng của huyết mạch nhà họ Mặc!

Cả nhà họ đều như vậy!

Ông cố gắng kìm nén sự kích động trong lòng, nhưng giọng nói vẫn không kìm được run rẩy, "Được… được, ta đã ghi nhớ rồi."

Phó Lăng Hạc lặng lẽ ôm eo Vân Tranh, "Thời gian không còn sớm nữa, chúng tôi còn có việc phải làm."

"Được được được, hai người cứ bận đi." Ông lão thức thời lùi lại hai bước, hiền từ nói, “Ngày mai chúng ta gặp lại.”

“Chào ông ạ.” Vân Tranh lễ phép chào ông Mặc, rồi để mặc Phó Lăng Hạc ôm mình rời đi.

Hàng mày thanh tú của Phó Lăng Hạc vẫn nhíu chặt, suốt dọc đường không nói một lời nào với Vân Tranh.

Ngay cả khi đến bên xe, anh cũng không để ý, lòng vẫn đang vẩn vơ.

“Phó Lăng Hạc…” Vân Tranh nhận ra sự khác thường của anh, đưa tay kéo kéo tay áo anh, nhẹ giọng gọi.

“Sao vậy, Tranh Tranh.” Phó Lăng Hạc nghe thấy tiếng Vân Tranh, nhanh chóng hoàn hồn, quay đầu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi.

Vân Tranh nhìn chiếc Cullinan màu đen bên cạnh, “Không lái xe sao?”

Phó Lăng Hạc lúc này mới nhận ra mình đã thất thần rất lâu rồi, “Lái chứ, lên xe đi.”

Anh vội vàng mở cửa ghế phụ lái, cẩn thận đỡ Vân Tranh lên xe.

Vân Tranh ngồi ở ghế phụ lái, tự mình kéo dây an toàn thắt lại, chờ Phó Lăng Hạc lên xe.

Anh vòng qua ghế lái ngồi vào xe, những ngón tay thon dài đặt trên vô lăng, cảm xúc trong mắt khó mà hiểu được.

“Phó Lăng Hạc…, anh sao vậy?” Vân Tranh nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, thăm dò mở lời, “Có phải vì bữa tiệc mừng thọ ngày mai không?”

Vân Tranh biết phỏng đoán của mình chắc chắn không sai, từ sau khi gặp ông lão kia, cảm xúc của Phó Lăng Hạc vẫn luôn không đúng.

“Nếu anh không muốn đi, chúng ta có thể không đi.” Vân Tranh nhìn anh, giọng nói nghiêm túc, không hề có ý đùa cợt.

Phó Lăng Hạc nghiêng mặt, trong đôi mắt sâu thẳm nở một nụ cười dịu dàng.

Anh đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu Vân Tranh, "Không sao đâu, đừng nghĩ lung tung, anh chỉ đang nghĩ chuyện khác nên thất thần thôi."

Đầu ngón tay cảm nhận được sự mềm mại của tóc cô, khiến thần kinh căng thẳng của anh hơi thả lỏng.

"Còn em," anh tự nhiên rút tay về, vặn chìa khóa xe khởi động động cơ, " có muốn nếm thử món đặc sản của nước A không? Nghe nói ở Quảng trường Trung tâm có một nhà hàng địa phương rất ngon."

Vân Tranh chớp chớp mắt, hàng mi dài cong vút đổ bóng xuống phía dưới.

Cô tinh ý nhận ra Phó Lăng Hạc đang chuyển đề tài, nhưng vẫn thuận theo lời anh, "Được ạ, em cũng đang đói."

Cô cúi đầu nghịch cái khóa hộp nhung, kim loại phát ra tiếng 'lách cách' khe khẽ, " Nhưng mà..."

"Ừm?" Phó Lăng Hạc đánh tay lái vào đường chính, ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ xe chảy dài trên khuôn mặt góc cạnh của anh.

"Cái này..." Vân Tranh mở hộp, cúi đầu nhìn mặt ngọc bình an trong hộp phát ra ánh sáng ấm áp trong ánh chiều tà, "Em cảm thấy... quá quý giá."

Cô dùng ngón tay khẽ chạm vào mặt ngọc mát lạnh, cảm giác như những viên sỏi ngâm trong suối.

Phó Lăng Hạc liếc thấy sắc xanh ngọc, ánh mắt tối sầm lại, những ngón tay nắm chặt vô lăng siết nhẹ.

"Cứ giữ lấy đi." Giọng anh hơi khàn, sau đó lại chuyển sang giọng điệu thoải mái, "Phía trước có một tiệm bánh ngọt ở góc đường, có muốn thử món soufflé đặc trưng của họ không? Nếu muốn ăn thì anh đặt trước, không thì phải chờ khá lâu đó."

Vân Tranh đóng hộp lại, tinh ý nhận ra một chút bất tự nhiên trong giọng điệu của anh.

Cô đặt chiếc hộp nhung vào túi xách, đột nhiên nghiêng người đến gần anh, đưa tay kéo cà vạt anh lại gần hơn, "Phó Lăng Hạc."

"Sao vậy?" Anh sững sờ vì sự gần gũi đột ngột, một mùi hương hoa nhài thoang thoảng quẩn quanh chóp mũi.

Phó Lăng Hạc bị buộc phải đối mặt với ánh mắt của Vân Tranh, yết hầu khẽ nuốt, ánh mắt hơi né tránh.

Ngoan một chút đi! Thái tử gia Kinh Thành cúi đầu dụ dỗ cô vợ nhỏ mềm yếu

Chương 342