Ngoan một chút đi! Thái tử gia Kinh Thành cúi đầu dụ dỗ cô vợ nhỏ mềm yếu

Chương 345

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“Ba, con có chuyện muốn hỏi ba, làm phiền ba ra ngoài một chút, đừng làm phi mẹ nghỉ ngơi.”

Phó Yến Trạch cũng biết tính cách của Phó Lăng Hạc, nếu không có chuyện gì quan trọng, anh ta sẽ không gọi điện cho ông.

Phó Yến Trạch: “Được rồi, xong việc rồi, có chuyện gì nói nhanh đi.”

Phó Lăng Hạc cũng không quanh co với Phó Yến Trạch nữa mà đi thẳng vào vấn đề: “Bố, Mặc gia hơn 20 năm trước có mất con, hay là có chuyện nhầm lẫn con cái gì đó không ạ?”

“Mặc gia?” Giọng Phó Yến Trạch có chút nặng nề, “Mặc Thẩm Phong và phu nhân ông ấy chỉ có hai đứa con, một là Mặc Thời An, đứa còn lại tên là Mặc Tâm Nhu.”

Ông ấy im lặng một lát bên đầu dây bên kia rồi tiếp tục nói: “Hơn 20 năm trước, người nắm quyền Mặc gia vẫn là Mặc Thẩm Phong, cũng là lúc mối quan hệ giữa Phó gia và Mặc gia căng thẳng nhất.”

“Bố mơ hồ nhớ rằng khi phu nhân ông ấy sinh đứa thứ hai hình như ở bệnh viện Kinh thành, lại còn sinh non nữa. Cụ thể chuyện gì xảy ra bố không nhớ rõ lắm, dù sao thì lúc đó cũng không mấy yên bình.”

“ Nhưng cũng chưa từng nghe nói con cái họ bị nhầm lẫn gì cả.”

“Không có sao ạ?” Phó Lăng Hạc nhíu mày, tự lẩm bẩm.

“Con đột nhiên hỏi chuyện này làm gì?” Phó Yến Trạch nghi hoặc hỏi.

“Bố, vậy nhánh phụ của Mặc gia có trường hợp nhầm lẫn con cái không ạ?”

“Nhánh phụ của Mặc gia thì chưa từng nghe nói có trường hợp như vậy, nhưng mà…” Phó Yến Trạch nói đến đây không khỏi dừng lại một chút.

“ Nhưng mà sao ạ?” Phó Lăng Hạc căng thẳng truy hỏi.

“ Nhưng có tin đồn rằng con gái của Mặc Thẩm Phong là Mặc Tâm Nhu, bất kể là tính tình, khí chất hay ngoại hình đều khác xa người Mặc gia. Mặc Tâm Nhu đã rời khỏi Quốc gia A từ mấy năm trước và định cư ở Quốc gia F.”

“Thế nhưng Mặc gia cũng không nói Mặc Tâm Nhu không phải con ruột của Mặc gia, cụ thể xảy ra chuyện gì chỉ có người Mặc gia họ tự mình rõ.”

Đầu ngón tay Phó Lăng Hạc khẽ gõ trên mặt bàn, ánh mắt dần trở nên thâm sâu: “Bố, thời gian và địa điểm sinh của Mặc Tâm Nhu nhanh nhất bao lâu có thể tra ra ạ?”

“Mặc gia không phải người bình thường, đâu dễ dàng tra được như vậy.”

Đầu dây bên kia Phó Yến Trạch dường như nhận ra điều gì đó, hạ giọng hỏi: “Con nghi ngờ Vân Tranh có liên quan đến Mặc gia?”

Ngoài cửa sổ kính sát sàn, một chiếc lá khô bị gió cuốn bay đập vào tấm kính, phát ra tiếng kêu giòn tan rất nhỏ.

“Vâng.” Phó Lăng Hạc đổi điện thoại sang tay trái, tay phải mở sơ đồ quan hệ nhân vật Mặc gia trong email, “Hôm nay con gặp Mặc lão gia, ông ấy phản ứng đặc biệt nhạy cảm với dị ứng xoài của Vân Tranh.”

Người phụ nữ trong ảnh có đôi mắt sắc sảo, hoàn toàn khác biệt với đường nét dịu dàng của Vân Tranh.

Nhưng khi anh lật đến tấm ảnh tiếp theo chụp Mặc Thẩm Phong lúc trẻ và phu nhân ông ấy, hơi thở anh bỗng ngừng lại. Đôi mắt hạnh hơi cụp của Mặc phu nhân, khi Vân Tranh cười lên, lại giống đến bảy phần.

Khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh đó, Phó Lăng Hạc đã biết không cần phải điều tra thêm nữa.

Trong lòng anh đã có câu trả lời.

“Bố, bố nghỉ ngơi đi ạ, con không làm phiền bố nữa.”

Sau khi cúp điện thoại, Phó Lăng Hạc đứng trước cửa sổ kính sát sàn, không nhúc nhích.

Ánh nắng chiều kéo dài bóng anh, xuyên đến tận cửa thư phòng.

Không biết từ lúc nào, ở đó xuất hiện một bóng dáng mảnh mai.

“Phó Lăng Hạc?” Vân Tranh dụi mắt, ôm chiếc áo vest của anh trong lòng, “Anh vẫn đang bận làm việc sao?”

Khi anh quay người, mọi cảm xúc đều đã được thu lại. Anh bước nhanh đến bế cô lên: “Sao lại chạy ra ngoài chân trần thế này?”

Vân Tranh mơ mơ màng màng vùi mặt vào n.g.ự.c anh, giọng nói khàn khàn: “Em gặp ác mộng… Ngủ dậy không thấy anh đâu, nên em đi tìm luôn.”

Phó Lăng Hạc bế cô về phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, ngón tay vuốt nhẹ mái tóc hơi lạnh của cô: “Mơ thấy gì vậy?”

Vân Tranh nắm chặt vạt áo anh, lông mi khẽ run rẩy: “Mơ thấy… có người muốn đưa em đi.”

Cô đột nhiên ngẩng mặt lên, đôi mắt long lanh ngấn nước: “Anh sẽ luôn ở bên em, phải không?”

Yết hầu anh khẽ chuyển động, cúi xuống hôn lên trán cô: “Đương nhiên rồi.”

Nghe thấy lời của Phó Lăng Hạc, trái tim Vân Tranh đang bị ác mộng khuấy động cuối cùng cũng bình yên trở lại.

“Ngày mai chúng ta không phải đi dự tiệc thọ của Lâm lão tiên sinh sao? Không thể đi tay không được chứ?” Vân Tranh chống tay nhỏ lên eo người đàn ông, ngẩng đầu nhìn anh nói.

Phó Lăng Hạc đưa tay xoa xoa mái tóc rối bời của Vân Tranh, giọng điệu nhẹ nhàng: “Tranh Tranh, có anh ở đây em không cần lo lắng những chuyện này, anh sẽ chuẩn bị chu đáo hết.”

“Ừm.” Vân Tranh vùi vào lòng Phó Lăng Hạc, cả người được bao bọc bởi hương gỗ quen thuộc trên người anh.

Phó Lăng Hạc ôm chặt Vân Tranh, tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, nhưng suy nghĩ lại dần bay xa.

Mặc gia đã chuẩn bị một màn kịch lớn như vậy, chắc chắn là muốn xác minh xem Vân Tranh có phải người Mặc gia hay không.

Đôi mắt Phó Lăng Hạc càng sâu thẳm, giọng nói trầm thấp: “Tranh Tranh, anh sắp xếp máy bay riêng, ngày mai sau khi dự tiệc thọ xong chúng ta về nhà, được không?”

Ngoan một chút đi! Thái tử gia Kinh Thành cúi đầu dụ dỗ cô vợ nhỏ mềm yếu

Chương 345