Ngoan một chút đi! Thái tử gia Kinh Thành cúi đầu dụ dỗ cô vợ nhỏ mềm yếu

Chương 356

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Mặc Thời An theo sát phía sau muốn lên máy bay, nhưng bị Phó Lăng Hạc một cước đá vào cửa cabin, chiếc giày da đen để lại một dấu chân rõ ràng trên cánh cửa kim loại.

"Anh còn mặt mũi mà đi theo sao?" Giọng Phó Lăng Hạc hòa lẫn với tiếng ồn của cánh quạt trực thăng, nhưng vẫn nghe rõ mồn một, ánh mắt sắc như dao. "Bây giờ em ấy không muốn gặp nhất chính là người nhà họ Mặc các người!"

Tay Mặc Thời An siết chặt mép cửa cabin, các khớp ngón tay trắng bệch, vài sợi tóc mái vốn luôn chải chuốt gọn gàng giờ rũ xuống. "Em ấy là em gái tôi!"

"Bây giờ mới biết là em gái sao?" Phó Lăng Hạc cười lạnh, khóe miệng cong lên một đường châm biếm, nhưng đáy mắt lại bùng cháy lửa giận. "Trước đây anh làm gì hả?"

Câu nói này như một lưỡi d.a.o sắc bén, đ.â.m thẳng vào tim Mặc Thời An.

Lực tay anh ta thả lỏng, cửa cabin trực thăng đóng sầm lại trước mắt anh ta, phát ra tiếng "rầm" nặng nề.

Qua cửa sổ máy bay, anh ta thấy Phó Lăng Hạc cẩn thận đặt Vân Tranh lên cáng, các nhân viên y tế lập tức vây quanh.

Khuôn mặt trắng bệch của Vân Tranh ẩn hiện dưới mặt nạ oxy, mong manh như một búp bê sứ.

Trực thăng cất cánh, cơn gió xoáy làm bộ vest của Mặc Thời An bay phần phật.

Anh ta đứng tại chỗ, nhìn chiếc máy bay dần biến thành một chấm đen trên bầu trời, cuối cùng biến mất trong ánh hoàng hôn.

Một giọt mưa rơi xuống má anh ta, không biết trời đã bắt đầu mưa từ lúc nào.

Trong phòng bệnh VIP của bệnh viện, mùi nước khử trùng tràn ngập không khí.

Vân Tranh từ từ mở mắt, đập vào mắt là trần nhà trắng toát.

Cô thử cử động ngón tay, phát hiện trên mu bàn tay mình đang cắm kim truyền dịch, chất lỏng lạnh lẽo đang từ từ chảy vào mạch máu.

"Tỉnh rồi?" Giọng đàn ông trầm thấp quen thuộc vang lên từ bên trái, mang theo chút khàn khàn.

Vân Tranh hơi quay đầu, thấy Phó Lăng Hạc đang ngồi cạnh giường bệnh, chiếc áo sơ mi vốn luôn phẳng phiu giờ nhăn nhúm, dưới mắt có quầng thâm rõ rệt, hiển nhiên là đã thức trắng đêm.

Trong tay anh đang cầm một tập tài liệu, thấy cô tỉnh dậy liền đặt xuống ngay, thân người hơi nghiêng về phía trước.

Cô hé miệng, nhưng cổ họng khô khốc đến mức không thể phát ra âm thanh.

Phó Lăng Hạc lập tức rót một ly nước ấm, nhẹ nhàng đỡ gáy cô, cẩn thận đút cho cô uống vài ngụm.

Cảm giác thoải mái khi nước ấm trôi qua cổ họng khiến cô hơi nheo mắt lại.

"Bác sĩ nói là do em xúc động quá mạnh nên mới ngất xỉu." Giọng anh dịu dàng hơn bình thường nhiều, ngón cái nhẹ nhàng lau đi vết nước bên khóe môi cô. "Cần tĩnh dưỡng một thời gian."

Vân Tranh cụp mắt xuống, hàng mi dài đổ bóng xuống khuôn mặt trắng bệch, dưới ánh đèn càng thêm yếu ớt.

Cô nhớ lại bản báo cáo DNA đã thấy trước khi hôn mê, tim lại truyền đến một trận đau nhói, ngón tay vô thức siết chặt ga trải giường.

Đột nhiên, đầu ngón tay cô khẽ run rẩy, nắm lấy ống tay áo của Phó Lăng Hạc, ánh mắt lo lắng quét qua toàn thân anh. "Anh... anh có bị thương không?"

Phó Lăng Hạc rõ ràng sững sờ, đồng tử hơi mở rộng. Anh không ngờ trong hoàn cảnh này, điều đầu tiên cô quan tâm lại là anh.

Một dòng nước ấm dâng lên trong lòng, anh nắm lấy những ngón tay lạnh buốt của cô, nhẹ nhàng bao bọc trong lòng bàn tay, giọng nói trầm thấp dịu dàng. "Anh không sao."

Anh cúi người đắp chăn lại cho cô, đầu ngón tay vô tình lướt qua má cô, xúc cảm lạnh buốt. "Đừng nghĩ nhiều, cứ nghỉ ngơi cho tốt."

Giọng anh rất nhẹ, nhưng lại mang theo sự kiên định không thể nghi ngờ. "Anh sẽ ở đây."

--- Chương 238 ---

Cô không muốn nhìn thấy anh!

Ánh mắt Vân Tranh từ từ quét qua phòng bệnh, mùi nước khử trùng cứ lẩn quẩn trong khoang mũi.

Ngoài cửa sổ, những cây cọ cao lớn đặc trưng của đất nước A đang lay động đổ bóng trong gió đêm.

Vòm xanh đặc trưng của bệnh viện Thánh Mary ở đằng xa ẩn hiện trong màn đêm, như một giọt nước mắt treo lơ lửng giữa không trung.

Đầu ngón tay cô vô thức siết chặt ga trải giường trắng tinh, các khớp ngón tay tái xanh, như muốn vò nát mọi bất an trong lòng vào tấm vải mềm mại này.

"Vẫn còn ở nước A sao." Cô khẽ thì thầm, giọng nói mang theo sự mệt mỏi và thất vọng không nói nên lời, hàng mi đổ bóng run rẩy dưới mắt.

Phó Lăng Hạc nhạy bén nhận ra cảm xúc của cô, bàn tay ấm áp phủ lên mu bàn tay lạnh giá của cô.

Lòng bàn tay anh truyền đến nhiệt độ an lòng, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa nhẹ những mạch m.á.u nổi lên trên mu bàn tay cô.

"Đợi tình trạng của em ổn định, chúng ta sẽ lập tức về nước." Giọng Phó Lăng Hạc trầm thấp và kiên định, như muốn khắc lời hứa này vào không khí.

Vân Tranh khẽ lắc đầu, một sợi tóc mái rủ xuống trán theo động tác.

Cô nhìn dòng chất lỏng trong suốt đang chậm rãi nhỏ xuống từ ống truyền dịch, mỗi giọt như một thước đo thời gian, giọng nói đầy yếu ớt. "Có thể về nhanh hơn không? Em không muốn ở lại đây nữa."

Yết hầu Phó Lăng Hạc khẽ trượt lên xuống, đôi mắt sâu thẳm lóe lên một cảm xúc phức tạp.

Anh nhìn khuôn mặt trắng bệch của Vân Tranh, lòng đau xót như sóng trào. "Được, đợi em truyền xong, ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi một lát chúng ta sẽ đi."

Nói rồi, anh đứng dậy rót một ly nước ấm.

Ngoan một chút đi! Thái tử gia Kinh Thành cúi đầu dụ dỗ cô vợ nhỏ mềm yếu

Chương 356