Ngoan một chút đi! Thái tử gia Kinh Thành cúi đầu dụ dỗ cô vợ nhỏ mềm yếu

Chương 363

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Giọng nói của anh mang theo sự mệt mỏi không thể che giấu, những nếp nhăn nhỏ nơi khóe mắt càng hiện rõ dưới ánh đèn.

"Hai cha con nửa đêm vội vã ra ngoài, làm ồn lớn như vậy, sao ta ngủ được?" Mặc lão gia hừ lạnh một tiếng, tràng hạt trong tay xoay nhanh hơn.

Tuy rằng lý do ông không ngủ được không phải vì điều này, nhưng khó khăn lắm mới tìm được hai người để đổ lỗi, ông cứ thế mà lợi dụng thôi.

"Thời An, con lại đây." Mặc lão gia giọng nói trầm thấp, không giận mà uy, "Ông nội muốn nói riêng với con vài câu."

Ánh mắt ông dán chặt lên người cháu trai, chú ý đến những tia m.á.u trong mắt và cổ áo xộc xệch của người trẻ tuổi.

Mặc Thời An không biết lão gia muốn nói gì với mình, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tới, ngồi xuống bên cạnh lão gia.

Ghế sofa phát ra tiếng kẽo kẹt nhẹ, chói tai trong phòng khách tĩnh lặng.

"Ông nội, ông muốn nói gì với cháu?" Mặc Thời An lịch sự mở lời, giọng nói khô khốc như đã lâu không uống nước.

Mặc lão gia vừa định cúi người gần hơn, mùi rượu nồng nặc từ người cậu ta ngay lập tức xộc vào mũi ông.

Lão gia cau mày, những nếp nhăn trên mặt càng sâu hơn.

Ông ghét bỏ lùi ra xa một chút, dùng tay quạt quạt mùi rượu, giọng điệu đầy bất mãn, "Thằng nhóc con mới tí tuổi đầu mà uống rượu nhiều thế à, sao con không ngâm mình luôn vào vại rượu đi cho rồi?"

Mặc Thời An cúi đầu, ngón tay vô thức vuốt ve mép ghế sofa, giọng nói có chút khàn, "Ông nội, cháu... chỉ là tâm trạng không tốt."

Ánh mắt cậu rơi xuống ly nước trên bàn trà, những giọt nước đọng trên thành ly chầm chậm trượt xuống, giống như cảm xúc không thể kiểm soát của cậu lúc này.

Mặc lão gia nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén dò xét cậu, "Tâm trạng không tốt? Vì Vân Tranh?"

Giọng nói của người già mang theo sự sắc sảo thấu hiểu mọi thứ, khiến Mặc Thời An không có chỗ nào để trốn tránh.

Mặc Thời An đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, "Ông... ông biết rồi ạ?"

Tim cậu đột nhiên đập nhanh hơn, lồng n.g.ự.c như bị thứ gì đó đ.â.m mạnh.

"Hừ, hai cha con mấy người có chút tâm tư đó mà muốn giấu được ta?"

Mặc lão gia hừ lạnh một tiếng, tràng hạt trong tay xoay nhanh hơn, "Nửa đêm chạy ra ngoài, trở về lại bộ dạng thất hồn lạc phách này, thật sự cho rằng ta đã lú lẫn rồi sao?"

Ánh mắt người già đảo qua lại giữa hai cha con, cuối cùng dừng lại trên chiếc khóa trường mệnh trong tay con trai.

Mặc Thần Phong đứng một bên, cau mày chặt, "Cha, chuyện này có chút phức tạp, chúng con cũng vừa mới xác nhận thân phận của Vân Tranh."

Ngón tay anh khẽ vuốt ve hoa văn trên khóa trường mệnh, đó là chiếc khóa anh đặc biệt mời thợ thủ công chế tạo, mỗi đường vân đều gửi gắm nỗi nhớ thương con gái.

Mặc lão gia xua tay, thiếu kiên nhẫn ngắt lời anh, "Chuyện này con không cần nói với ta, ta biết."

"Cha biết ạ?" Mặc Thần Phong ngạc nhiên thốt lên.

Mặc Thời An mím môi, thấp giọng nói, "Ông nội bị hen suyễn trên đường, là Vân Tranh đã cứu ông."

Mặc Thần Phong không ngờ rằng duyên phận giữa ông và cháu mình lại sâu sắc đến vậy.

Anh còn chưa kịp mở miệng, liền nghe lão gia lại lên tiếng, "Vậy hai đứa có thấy Tranh Tranh không, con bé bây giờ ở đâu?"

"Họ ban đầu ở bệnh viện." Hai cha con nhìn nhau, Mặc Thời An nhẹ nhàng lắc đầu mở miệng, "Bây giờ... đã về Kinh Thành rồi."

"Về rồi?" Mặc lão gia giận đến râu cũng dựng ngược.

Người già đột nhiên đứng bật dậy, tràng hạt "cạch" một tiếng rơi xuống đất, những hạt gỗ đàn hương lăn khắp nơi.

"Hai cha con các người, ta cũng không muốn nói nữa, ngay cả một người cũng không giữ được, còn làm được gì nữa?" Lão gia nhìn hai người họ mà có cảm giác vừa giận vừa thất vọng.

Phòng khách tức thì yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề của lão gia.

Mặc Thời An có thể nghe thấy tiếng tim mình đập gấp gáp, "thình thịch thình thịch" như muốn vọt ra khỏi lồng ngực.

Một lát sau, Mặc lão gia hít sâu một hơi, nén giận, trầm giọng nói, "Thời An, con nói cho ta biết, vậy Tranh Tranh tại sao lại vào bệnh viện?"

Giọng nói của người già đột nhiên trở nên dịu dàng, nhưng lại càng khiến Mặc Thời An khó chịu hơn.

Ngón tay Mặc Thời An nắm chặt, khớp ngón tay trắng bệch, "Là lỗi của cháu, cháu không nên nói ra chuyện cô ấy là em gái cháu mà không suy nghĩ kỹ, đã kích động cô ấy."

Giọng cậu nghẹn ngào, trước mắt hiện lên cảnh Vân Tranh ngã xuống.

Nếu thời gian có thể quay ngược, cậu thà rằng cô bình an rời đi, dù cho vĩnh viễn không nói cho cô biết thân phận thật sự của cô.

Mặc lão gia nhất thời cũng không biết nên nói gì.

Người già từ từ ngồi lại ghế, đột nhiên trông già đi rất nhiều.

--- Chương 243 ---

Phó gia tiểu tử kia là người đáng tin cậy

"Cha, con sẽ đưa Vân Tranh về." Giọng Mặc Thần Phong trầm thấp và kiên định, "Bất kể phải trả giá thế nào."

Con gái đã tìm kiếm bao nhiêu năm mới tìm thấy, anh đương nhiên muốn giữ cô bé lại bên mình.

Mặc lão gia trịnh trọng đặt chiếc khóa trường mệnh vào tay anh, "Thần Phong, đứa bé đó đã chịu khổ rồi."

"Lần này, tuyệt đối không thể để con bé chịu thêm chút ấm ức nào nữa." Tay người già khẽ run rẩy, mu bàn tay đầy đồi mồi nổi rõ gân xanh.

"Tuy nhiên vẫn phải tôn trọng ý kiến của đứa bé, nhớ kỹ đừng ép buộc nó, biết chưa?"

Ngoan một chút đi! Thái tử gia Kinh Thành cúi đầu dụ dỗ cô vợ nhỏ mềm yếu

Chương 363