Ngoan một chút đi! Thái tử gia Kinh Thành cúi đầu dụ dỗ cô vợ nhỏ mềm yếu

Chương 400

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Vân Tranh có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, từng nhịp, từng nhịp, rõ ràng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cô nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt căng thẳng của Phó Lăng Hạc. Ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu lên hàng mi anh, đổ xuống một vệt bóng nhỏ, nhưng không che được sự hoảng loạn khó nhận ra trong mắt anh.

Vân Tranh đột nhiên đưa tay ôm lấy mặt Phó Lăng Hạc, buộc anh phải nhìn vào mắt mình.

Đầu ngón tay cô khẽ run, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.

"Phó Lăng Hạc." Giọng Vân Tranh nhẹ như lông vũ, nhưng lại mang theo sức mạnh không thể nghi ngờ: "Em nói anh chưa bao giờ là một lựa chọn."

Đồng tử Phó Lăng Hạc co rút mạnh, hơi thở anh ngừng lại một thoáng.

"Từ đầu đến cuối, câu trả lời của em chỉ có mình anh." Cô nói từng chữ một: "Không có 'hoặc', cũng không có 'nhưng', chỉ có anh."

Không khí trong xe như đông cứng lại.

Yết hầu Phó Lăng Hạc lên xuống, trong mắt anh dâng trào những cảm xúc dữ dội.

Anh nhìn chằm chằm Vân Tranh, như muốn khắc ghi hình ảnh cô lúc này vào DNA của mình.

"Nói lại lần nữa." Giọng người đàn ông khàn đặc đến mức không ra tiếng.

Vân Tranh cúi sát vào anh, chóp mũi gần như chạm vào nhau, cô lại lên tiếng: "Phó Lăng Hạc, em chỉ cần anh."

Lời còn chưa dứt, cô đã bị anh ghì mạnh vào một vòng ôm nóng bỏng.

Cánh tay Phó Lăng Hạc siết chặt cô như gọng kìm sắt, lực đạo mạnh đến mức khiến cô gần như không thở nổi.

Anh vùi mặt vào hõm cổ cô, hơi thở nóng bỏng phả vào làn da cô, tham lam hít lấy mùi hương độc đáo trên người cô.

"Đây là em nói đấy." Giọng anh trầm đục, mang theo chút run rẩy khó nhận ra: "Đời này đừng hòng hối hận nữa."

Vân Tranh cảm thấy một chút ẩm ướt ở cổ, lòng cô đột nhiên run lên.

Cô nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng anh, như an ủi một con thú hoang bị thương: "Ừ, không hối hận."

Phó Lăng Hạc đột nhiên ngẩng đầu, mắt anh đỏ ngầu. Anh giữ gáy cô, hung hăng hôn lên.

Nụ hôn của anh mang theo sự chiếm hữu gần như điên cuồng!

Vân Tranh bị hôn đến choáng váng, nhưng vẫn dịu dàng đáp lại anh.

Mãi đến khi cả hai đều thở hổn hển, anh mới hơi lùi lại, trán chạm vào trán cô: "Nhớ kỹ, em là của anh."

"Vẫn luôn là vậy." Vân Tranh cười khẽ trả lời.

Phó Lăng Hạc cuối cùng cũng nở nụ cười thật lòng đầu tiên trong ngày, nụ cười đó khiến cả người anh trở nên dịu dàng.

Đèn đỏ sắp hết giờ, anh cài dây an toàn cho cô.

Đèn xanh bật sáng, anh mới khởi động xe lại: "Về nhà."

"Không giận nữa à?" Vân Tranh nghiêng đầu nhìn anh.

"Giận chứ." Anh nhìn thẳng về phía trước, khóe môi lại hơi cong lên: "Vì vậy tối nay em phải bồi thường cho anh thật tốt."

Mặt Vân Tranh lập tức đỏ bừng: "Phó Lăng Hạc!"

--- Chương 267 ---

Đi đền bù xin lỗi bà xã của tôi đi

Khóe mắt Phó Lăng Hạc thoáng thấy vành tai ửng hồng của cô, nụ cười trên môi anh càng sâu hơn.

Cái thói đỏ mặt của bà xã anh đúng là không thể thay đổi được!

Anh một tay giữ vô lăng, tay còn lại đột nhiên đặt lên tay cô đang nắm dây an toàn, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve ngón áp út đeo nhẫn của cô.

"Trêu em thôi." Giọng anh lộ rõ vẻ vui vẻ, âm cuối hơi kéo dài: " Nhưng mà..."

Anh đột nhiên bật đèn xi nhan, chiếc xe dừng lại ổn định dưới hàng cây ngô đồng bên đường.

Ánh nắng xuyên qua kẽ lá rải rác lốm đốm trên người hai người, Phó Lăng Hạc cởi dây an toàn, nghiêng người ghé sát, khẽ hôn lên môi cô.

"Cái sự đền bù này, anh muốn ngay bây giờ." Ánh mắt Phó Lăng Hạc tràn ngập những tia sáng lấp lánh, đâu còn chút u ám nào như vừa nãy.

Anh đưa tay nhẹ nhàng lau khóe môi cô, động tác dịu dàng đến khó tin: "Không làm em sợ chứ?"

Vân Tranh nhìn hàng mi gần trong gang tấc của anh, đột nhiên đưa tay kéo cà vạt anh xuống.

Phó Lăng Hạc bất ngờ bị cô kéo đến lảo đảo, nghe thấy giọng nói trầm đục trong lòng mình: "Sau này bất kể trong trường hợp nào cũng không được tỏ thái độ với em, anh nghe rõ chưa?"

"Vâng lệnh, Phó phu nhân ~" Lồng n.g.ự.c Phó Lăng Hạc rung lên tiếng cười trầm, thuận thế ôm cô chặt hơn.

Anh cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô, giọng nói khàn khàn đầy thỏa mãn: "Anh xin lỗi, vừa rồi anh quá căng thẳng nên mới như vậy, tuyệt đối sẽ không có lần sau!"

Sau khi nghe thấy câu trả lời của anh, Vân Tranh hài lòng dụi dụi vào n.g.ự.c anh: "Thế thì còn được!"

"À phải rồi, anh vừa mới đến công ty không lâu đã chạy đến đây, có làm chậm trễ công việc không?"

Vân Tranh rời khỏi vòng tay anh, bàn tay nhỏ vẫn đặt trên n.g.ự.c anh, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt thêm vài phần áy náy.

Phó Lăng Hạc đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu cô, kiên nhẫn đến cực điểm: "Chuyện công ty có thể quan trọng bằng em sao?"

"Hơn nữa cái tên Mặc Thời An kia lần trước còn hại em phải vào bệnh viện, sao anh có thể yên tâm để em gặp hắn lần nữa!"

Nhắc đến Mặc Thời An, vẻ mặt Phó Lăng Hạc rõ ràng lạnh đi, trong mắt không hề che giấu sự chán ghét.

Vân Tranh cười cười, đưa tay vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh, vuốt ve cho người đàn ông ghen tuông của mình.

"Thôi được rồi, không nhắc đến bọn họ nữa, em đi cùng anh đến công ty nhé."

Ngoan một chút đi! Thái tử gia Kinh Thành cúi đầu dụ dỗ cô vợ nhỏ mềm yếu

Chương 400