Phó Lăng Hạc nhìn Vân Tranh đang ăn bánh ngọt từng miếng nhỏ, khóe môi bất giác cong lên, ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều.
Vân Tranh tuy cúi đầu ăn bánh ngọt, nhưng khóe mắt vẫn lén lút chú ý đến Phó Lăng Hạc.
Chỉ thấy anh đi đến bàn, bưng miếng bánh ngọt nhỏ còn sót lại của Vân Tranh, dùng chiếc nĩa nhỏ múc một miếng rồi đưa vào miệng một cách tự nhiên.
Vân Tranh nhìn động tác của anh, kinh ngạc trợn tròn mắt, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Phó Lăng Hạc lại ăn phần cô bỏ lại!
Phó Lăng Hạc nhận ra ánh mắt của Vân Tranh, quay đầu lại, đối mặt với đôi mắt đầy kinh ngạc của cô, khóe môi hơi cong lên, nở một nụ cười có chút non nớt.
Cứ như thể anh đang nói việc mình ăn đồ thừa của vợ là chuyện quá đỗi bình thường vậy!
“Sao thế?” Phó Lăng Hạc hỏi mà biết rõ, giọng điệu còn mang theo chút trêu chọc.
Vân Tranh hoảng loạn dời tầm mắt, khẽ ho một tiếng có vẻ ngượng ngùng, “Không... không có gì.”
Tim cô đập nhanh hơn, một cảm giác kỳ lạ chưa từng có dâng trào trong lòng.
Vân Tranh coi như đã phát hiện ra người đàn ông này sao lúc nào cũng có thể làm ra những hành động khiến cô bất ngờ, dễ dàng khuấy động tâm tư cô.
Phó Lăng Hạc ngồi lại bên cạnh cô, trong không khí thoang thoảng mùi bánh ngọt và một chút hương vị mờ ám.
Biết bà xã nhà mình lại ngại rồi, Phó Lăng Hạc cũng không trêu cô nữa, yên lặng ngồi bên cạnh cô ăn bánh ngọt.
Vân Tranh vừa ăn xong miếng bánh cuối cùng, Phó Lăng Hạc liền rất tự nhiên nhận lấy chiếc đĩa nhỏ trên tay cô, động tác này thành thạo đến mức Vân Tranh còn tưởng anh rất giỏi chăm sóc người khác vậy!
“Muốn ăn nữa không? Anh cắt cho em.” Giọng nói trầm thấp của Phó Lăng Hạc dường như mang theo ma lực nào đó, luôn có thể dễ dàng khuấy động lòng người, ngữ điệu của anh cũng vô cùng kiên nhẫn.
Trong đầu Vân Tranh bất chợt nảy ra một ý nghĩ hoang đường, sau này anh có lẽ sẽ là một người cha rất tốt.
Rất nhanh cô đã bị chính suy nghĩ hoang đường của mình làm cho giật mình, trong đầu cô sao lại toàn chứa những thứ lộn xộn này chứ!
Nói trắng ra cô và Phó Lăng Hạc chỉ là đôi bên cùng có lợi, anh cưới cô không phải vì có tình cảm với cô, mà chỉ để bịt miệng những lời đồn thổi bên ngoài.
Vân Tranh vội lắc đầu, “Không cần nữa đâu, em ăn no rồi.”
“Ừm.” Phó Lăng Hạc đáp một tiếng, tiện tay vứt hai chiếc đĩa đã dùng vào thùng rác.
Hai người lại rơi vào một khoảng lặng ngắn ngủi, nhưng lần im lặng này không còn ngượng ngùng như trước, mà hơn thế còn có thêm một sự ăn ý thầm lặng.
Ánh trăng ngoài cửa sổ rải xuống người hai người, như thể khoác lên họ một lớp màn bạc mỏng manh, cả thế giới dường như đều yên tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng tim đập và hơi thở nhẹ nhàng của họ.
Một lát sau, Vân Tranh không biết nghĩ đến điều gì, bèn mở lời trước, “Vừa nãy em lên lầu lấy quần áo, An An không nói gì với anh chứ?”
Phó Lăng Hạc khẽ tựa tay vào tay vịn ghế sofa, một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn Vân Tranh, giọng điệu trêu chọc mang theo chút cưng chiều, “Phu nhân lo lắng cô Sầm sẽ nói gì với tôi sao?”
Vân Tranh bị tiếng “phu nhân” của Phó Lăng Hạc làm tim đập thịch một cái, cô lườm anh một cái đầy trách cứ, “Em chỉ hỏi vu vơ thôi, nếu anh không muốn nói thì thôi vậy.”
Phó Lăng Hạc bị vẻ mặt nhỏ nhắn này của bà xã nhà mình làm cho đáng yêu quá, không nhịn được bật cười, ngồi thẳng người dậy, nghiêm túc nhìn vào mắt Vân Tranh, “Cô ấy không nói gì cả, chỉ dặn tôi phải đối xử tốt với em, nói nếu tôi dám bắt nạt em, cô ấy sẽ cho tôi biết tay thôi!”
Những lời anh vừa nói để “mua chuộc” Sầm Lê An, làm sao anh dám để Vân Tranh biết được!
Vân Tranh không rõ Phó Lăng Hạc nói có phải là thật hay không, nhưng khi nghe Sầm Lê An đứng ra bảo vệ mình, trong lòng cô lại dâng lên một tia ấm áp.
Cô khẽ cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói, “An An tính tình khá thẳng thắn, ăn nói cũng trực tính, những lời cô ấy nói anh tuyệt đối đừng để trong lòng.”
--- Chương 29 ---
Ôm giấy đăng ký kết hôn đi ngủ!
Phó Lăng Hạc lo lắng cô sẽ nghĩ nhiều, lại nhích lại gần cô hơn một chút, hương gỗ thoang thoảng trên người anh cứ thế bất ngờ bao trùm lấy Vân Tranh.
Anh vốn định ôm cô, nhưng sợ hành động của mình sẽ làm cô hoảng sợ, nên đành thôi.
“Cô Sầm là vì quan tâm em, nên mới nói những lời đó với tôi, tôi còn cảm kích cô ấy còn không kịp đây.”
Cảm kích?
Đầu óc Vân Tranh ngừng hoạt động trong chốc lát, Sầm Lê An là bạn thân của cô, cô ấy đối xử tốt với cô thì rất bình thường mà, tại sao Phó Lăng Hạc lại nói rất cảm kích Sầm Lê An chứ?
Vân Tranh tuy tò mò, nhưng cũng hiểu rằng mình và Phó Lăng Hạc vẫn chưa đến mức có thể nói hết mọi chuyện, nên cũng không chọn cách hỏi thêm.
“Cũng không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm đi!” Phó Lăng Hạc vươn tay xoa nhẹ đỉnh đầu Vân Tranh, đôi mắt sâu thẳm tràn đầy dịu dàng và cưng chiều.
Anh khẽ cúi người, chuyên chú nhìn Vân Tranh, khóe môi luôn nở một nụ cười.
Cứ nói thế này đi, chỉ cần nhìn thấy Vân Tranh, khóe môi Phó Tổng còn khó mà kìm được hơn cả độ giật của s.ú.n.g AK!