Ngoan một chút đi! Thái tử gia Kinh Thành cúi đầu dụ dỗ cô vợ nhỏ mềm yếu

Chương 469

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Lần cuối cùng, Lạc Chỉ gần như bám chặt lấy cánh tay Trình Vũ Kiêu, môi run rẩy nói điều gì đó, mắt tràn đầy cầu xin.

"Cần phải đi chào hỏi không?" Tưởng Thầm Ngự hỏi, giọng không một chút khó chịu nào, chỉ có sự tôn trọng dành cho cô.

Sầm Lê An lắc đầu, "Không cần. Hôm nay đến chỉ để giữ thể diện cho bố mẹ tôi, không phải vì anh ta."

Lời cô vừa dứt, Lạc Chỉ đã cố kéo Trình Vũ Kiêu đi tới, trên mặt nở nụ cười gượng gạo.

"Cô Sầm, thật vui vì cô có thể đến." Giọng Lạc Chỉ ngọt ngào đến phát ngấy, nhưng không thể che giấu sự run rẩy bên trong, " Tôi và A Kiêu rất cảm ơn cô đã đến chúc phúc cho chúng tôi."

Trình Vũ Kiêu suốt buổi giữ vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt dán chặt vào Sầm Lê An, hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của vị hôn thê bên cạnh.

Tưởng Thầm Ngự rõ ràng cảm thấy cơ thể Sầm Lê An cứng đờ một chút.

Anh không hề lộ vẻ gì, tiến lên nửa bước, đứng bên cạnh cô trong tư thế bảo vệ, "Hai người thật sự nên cảm ơn cô ấy! Vết thương ở chân An An nhà tôi còn chưa khỏi hẳn, có thể đến được đây quả thật không dễ dàng."

Ánh mắt Trình Vũ Kiêu lập tức đổ dồn vào mắt cá chân Sầm Lê An, "Em bị thương à? Xảy ra khi nào? Có nghiêm trọng không?"

Giọng anh ta ẩn chứa sự quan tâm không thể che giấu, hoàn toàn quên mất vị hôn thê đang đứng cạnh.

Sắc mặt Lạc Chỉ ngay lập tức tái mét. Cô ta siết chặt cánh tay Trình Vũ Kiêu, móng tay gần như muốn đ.â.m thủng lớp vải, "A Kiêu, bố mẹ còn đang đợi chúng ta..."

Trình Vũ Kiêu phớt lờ, tiếp tục nhìn chằm chằm Sầm Lê An, "Tại sao không nói cho tôi biết?"

"Trình thiếu gia bây giờ đang lấy thân phận gì để quan tâm bạn gái tôi?" Tưởng Thầm Ngự bình tĩnh hỏi ngược lại, cánh tay tự nhiên vòng qua eo Sầm Lê An.

Câu nói này như một con d.a.o đ.â.m thẳng vào tim Trình Vũ Kiêu.

Ánh mắt anh ta lập tức trở nên âm u, nắm đ.ấ.m vô thức siết chặt.

Thấy vậy, Lạc Chỉ vội vàng kéo Trình Vũ Kiêu: "Anh yêu, chúng ta nên đi chuẩn bị khai mạc rồi." Giọng cô ta mang theo sự cầu xin tuyệt vọng.

Anh ta hít một hơi thật sâu, cuối cùng nhìn Sầm Lê An một cái thật sâu, gần như bị Lạc Chỉ kéo đi xoay người rời khỏi.

Nhìn bóng lưng họ rời đi, Sầm Lê An thở phào một hơi dài, trong lòng hình như cũng không quá khó chịu.

Tưởng Thầm Ngự đưa cho cô một tờ khăn giấy, "Em ổn không?"

"Dễ hơn tưởng tượng." Sầm Lê An gượng cười.

Sau khi lễ đính hôn chính thức bắt đầu, Sầm Lê An và Tưởng Thầm Ngự ngồi ở hàng ghế sau.

Khi Trình Vũ Kiêu một cách máy móc đeo nhẫn cho Lạc Chỉ, ánh mắt anh ta lại xuyên qua đám đông, thẳng tắp nhìn về phía Sầm Lê An.

Cánh tay Tưởng Thầm Ngự vòng qua vai Sầm Lê An, kéo cô sát vào lòng mình hơn.

Động tác này vừa thân mật vừa tự nhiên, nhưng lại khiến biểu cảm của Trình Vũ Kiêu lập tức méo mó.

"Đừng nhìn anh ta." Tưởng Thầm Ngự thì thầm bên tai Sầm Lê An, hơi thở ấm nóng lướt qua vành tai cô, "Nhìn anh!"

--- Chương 308 ---

Anh là người có tính chiếm hữu rất mạnh!

Sầm Lê An bị lời thì thầm mang theo hơi bạc hà của Tưởng Thầm Ngự trêu chọc đến đỏ bừng vành tai, vừa định quay đầu thì cằm bỗng bị những ngón tay thon dài của anh giữ chặt.

"Anh ngay trước mặt em, mà em còn nhìn người khác?" Tưởng Thầm Ngự khẽ cong môi, nhưng đáy mắt lại xẹt qua một tia sáng nguy hiểm.

Những ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng giữ lấy cằm Sầm Lê An, lực đạo không nhẹ không nặng, vừa đủ khiến cô không thể rời mắt.

Cô bất ngờ nhìn thẳng vào đôi đồng tử màu hổ phách của anh, trong đó phản chiếu hai hình bóng nhỏ bé của chính mình, như một con mồi bị dã thú nhốt trong lãnh địa.

Ánh mắt đầy chiếm hữu này khiến Sầm Lê An ngừng thở!

Cô có thể thấy sự ghen tuông cuộn trào trong đáy mắt anh, như một con ch.ó sói bị xâm phạm lãnh địa, rõ ràng giận đến c.h.ế.t nhưng vẫn phải giữ phong độ trước mặt cô.

"Em..." Cô vừa định giải thích, ngón cái của Tưởng Thầm Ngự đã đặt lên môi cô.

"Suỵt." Giọng anh trầm thấp, "Không cần giải thích."

Ánh mắt anh từ từ di chuyển từ mắt cô xuống, cuối cùng dừng lại ở khóe môi đỏ hồng.

Sầm Lê An có thể cảm nhận được hơi thở của anh trở nên nặng nề, hơi ấm phả vào mặt cô.

Tiếng ồn ào của khách khứa xung quanh dường như đều tan biến, trong thế giới của cô chỉ còn lại người đàn ông gần ngay trước mắt này.

"Tưởng Thầm Ngự..." Cô khẽ gọi anh, giọng nói mang theo sự run rẩy mà chính cô cũng không nhận ra.

"Hửm?" Anh đáp, rồi đột nhiên cúi người, nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái.

Nụ hôn này nhanh đến mức gần như là ảo giác, nhưng lại khiến Sầm Lê An lập tức đỏ mặt.

"Anh làm gì vậy! Đông người thế này..." Cô hoảng loạn nhìn quanh, sợ bị người khác nhìn thấy hành động quá đáng này.

Tưởng Thầm Ngự lại cười như đứa trẻ nghịch ngợm thành công, "Đánh dấu một chút, để tránh có người không biết điều."

Nói xong, anh còn không quên liếc nhìn về phía Trình Vũ Kiêu trên sân khấu một cái, ánh mắt khiêu khích không thể rõ ràng hơn.

Trên sân khấu, sắc mặt Trình Vũ Kiêu đã khó coi đến cực điểm.

Anh ta dán mắt vào cặp đôi thân mật ở hàng ghế sau, bàn tay buông thõng bên hông siết chặt thành nắm đấm.

Ngoan một chút đi! Thái tử gia Kinh Thành cúi đầu dụ dỗ cô vợ nhỏ mềm yếu

Chương 469