Ngoan một chút đi! Thái tử gia Kinh Thành cúi đầu dụ dỗ cô vợ nhỏ mềm yếu

Chương 472

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Ánh sáng từ đèn chùm pha lê vẫn rực rỡ chói mắt, nhưng không thể chiếu sáng khuôn mặt tái nhợt của Lạc Chỉ.

Cô ta ngồi sụp xuống giữa sân khấu, vạt váy lễ phục được chọn lựa kỹ càng trải rộng ra, như một đóa hoa ly bị mưa bão vùi dập.

Đầu ngón tay cô ta bấu chặt vào thảm, hai móng tay vừa làm đã gãy, m.á.u rỉ ra từ kẽ ngón tay mà cô ta cũng không hề hay biết.

Tiếng xì xào bàn tán của khách khứa bên dưới sân khấu như rắn độc lè lưỡi, vang lên không ngừng trong đại sảnh tiệc rộng lớn.

"Vừa nãy không phải vẫn tốt đẹp sao, sao chú rể đột nhiên bỏ chạy rồi?"

"Còn nữa, cô gái mà Trình thiếu gia kéo đi vừa nãy hình như là tiểu thư nhà họ Sầm..."

"Thật mất mặt, nhà họ Lạc lần này mất hết cả thể diện rồi."

Mỗi câu nói đều như con d.a.o đ.â.m thẳng vào tim Lạc Chỉ.

Cô ta máy móc vuốt ve chiếc bụng phẳng lì, chiếc nhẫn kim cương phản chiếu ánh sáng chói mắt dưới đèn.

Đây đáng lẽ là ngày hạnh phúc nhất của cô ta, nhưng lại trở thành trò cười của toàn bộ giới thượng lưu.

Tháp sâm panh không biết bị ai làm đổ, những ly thủy tinh liên tiếp vỡ tan, phát ra tiếng kêu giòn tan.

Chất lỏng màu hổ phách chảy dọc theo mép sân khấu, rất giống những giọt nước mắt.

Ở một góc không xa.

Vân Tranh lười biếng dựa vào vai Phó Lăng Hạc, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên một nụ cười trêu đùa, "An An và mọi người ra ngoài lâu thế mà vẫn chưa về, chắc là đã đi rồi nhỉ?"

Đầu ngón tay thon dài của cô lướt trên cà vạt của Phó Lăng Hạc, "Cũng xem đủ náo nhiệt rồi, chúng ta về nhà thôi."

Phó Lăng Hạc cúi mắt nhìn cô, đáy mắt lướt qua một tia ý cười.

Anh đưa tay nhéo nhẹ gáy cô, như vuốt ve một chú mèo lười biếng, "Đã chán rồi sao?"

"Chán quá." Vân Tranh bĩu môi, "Kém xa tiệc đính hôn nhà họ Chu lần trước, chẳng có lấy một màn đấu đá nào ra hồn cả."

Phó Lăng Hạc khẽ cười, vòng tay ôm eo cô đứng dậy.

Giày cao gót mảnh của Vân Tranh giẫm lên những cánh hoa hồng trải đầy sàn, phát ra tiếng sột soạt khe khẽ.

Có khách mời liếc nhìn dò xét, cô đáp lại bằng một nụ cười khiêu khích, cố tình dựa sát vào lòng Phó Lăng Hạc hơn.

Đôi vợ chồng trẻ đến bãi đỗ xe.

Gió đêm lướt qua bờ vai trần của Vân Tranh, cô bất giác khẽ rùng mình.

Phó Lăng Hạc lập tức cởi áo vest khoác lên người cô, hơi ấm cơ thể còn sót lại hòa lẫn mùi tuyết tùng bao trùm lấy cô.

"Lạnh sao?" Anh mở cửa ghế phụ lái, giọng trầm thấp.

Vân Tranh lắc đầu, nhưng khi chui vào, vạt váy lại vô ý vướng vào khóa dây an toàn.

Phó Lăng Hạc cúi người giúp cô chỉnh lại, ngón tay thon dài vô tình lướt qua mắt cá chân mảnh khảnh của cô.

Tim Vân Tranh đột nhiên hẫng mất nửa nhịp, cô hoàn hồn vội rụt chân về phía sau.

Trong xe tràn ngập mùi da cao cấp hòa quyện với gỗ đàn hương.

Phó Lăng Hạc nghiêng người thắt dây an toàn cho cô, Vân Tranh cũng không khách sáo với anh, cô đã dần quen với cảm giác được anh phục vụ.

"Có mệt không?" Anh đột nhiên hỏi, giọng nói mang theo một chút dịu dàng khó nhận ra.

Vân Tranh nhướng mày, "Sao thế?"

Phó Lăng Hạc khởi động xe, ánh sáng xanh từ bảng điều khiển chiếu lên khuôn mặt góc cạnh của anh, phác họa một đường nét hoàn hảo.

"Nếu không mệt, anh đưa em đến một nơi."

"Bây giờ sao?" Mắt Vân Tranh sáng rực lên ngay lập tức, giống như một con cáo nhỏ nhìn thấy con mồi.

"Ừm." Anh một tay lái vô lăng, khuy măng sét cọ vào ghế da thật phát ra tiếng động nhẹ, "Tối nay có một buổi đấu giá, anh nghĩ em sẽ hứng thú đấy."

Hứng thú của Vân Tranh được anh khơi dậy, cô khẽ nghiêng đầu nhìn anh, đáy mắt tràn đầy sự háo hức và tò mò, "Trang sức, đồ ngọc phỉ thúy, phượng quan..."

Khóe môi Phó Lăng Hạc khẽ cong, ngón tay gõ nhẹ hai cái lên vô lăng, "Đến nơi sẽ biết thôi."

Chiếc xe lướt vào sâu trong ánh đèn neon, ánh sáng chuyển động phản chiếu trên kính chắn gió.

Vân Tranh chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng những hàng cây ven đường lướt qua khuôn mặt nghiêng tinh xảo của cô.

Đèn đỏ phía trước bật sáng, chiếc xe chầm chậm dừng lại.

Ánh đèn neon xuyên qua cửa sổ, đổ những vệt màu loang lổ lên khuôn mặt nghiêng của Phó Lăng Hạc.

Ngón tay anh khẽ gõ lên vô lăng, nhịp điệu lười nhác, ánh mắt lại như có như không lướt qua Vân Tranh.

Vân Tranh đang nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người, đột nhiên cảm thấy một ánh mắt đặt lên mình, cô nghiêng đầu, vừa vặn chạm vào đáy mắt sâu thẳm của Phó Lăng Hạc.

"Nhìn gì thế?" Cô nhướng mày, giọng điệu mang theo vẻ kiêu căng thường thấy.

Phó Lăng Hạc khẽ cười, đột nhiên nghiêng người đến gần.

Hơi thở Vân Tranh khẽ ngừng lại, cô vô thức lùi về phía sau một chút, lưng tựa vào cửa xe.

Hơi thở của người đàn ông bao trùm khắp nơi, mùi tuyết tùng hòa lẫn chút khói thuốc nhẹ, đầy tính xâm chiếm.

Bàn tay thon dài của anh chống lên cửa xe phía sau Vân Tranh, giọng nói trầm khàn mang theo vài phần mê hoặc, "Tranh Tranh, mắt anh bị vào cái gì rồi, em giúp anh xem thử."

Vân Tranh nghe vậy lập tức giơ tay bật đèn trần trong xe.

Đèn trong xe bỗng nhiên sáng lên, quầng sáng ấm áp lan tỏa trong không gian chật hẹp, phủ lên khuôn mặt nghiêng của Vân Tranh một đường nét mềm mại.

Cô đưa tay ôm lấy mặt Phó Lăng Hạc, ghé lại gần hơn.

Ngoan một chút đi! Thái tử gia Kinh Thành cúi đầu dụ dỗ cô vợ nhỏ mềm yếu

Chương 472