Ngoan một chút đi! Thái tử gia Kinh Thành cúi đầu dụ dỗ cô vợ nhỏ mềm yếu

Chương 502

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Sau khi thay quần áo xong, cô y tá đưa cô đến khu vực khử trùng, kiên nhẫn hướng dẫn cô các bước rửa tay và khử trùng.

Vân Tranh nhìn chằm chằm vào những ngón tay trắng bệch của mình, trên đó vẫn còn quấn băng gạc rỉ máu.

Cô máy móc làm theo từng động tác được hướng dẫn, nhưng tâm trí cô đã sớm bay đến bên Phó Lăng Hạc.

“Có thể vào rồi ạ.” Cô y tá nhẹ giọng nói, đẩy cửa phòng ICU cho cô.

Bước chân Vân Tranh dừng lại ở cửa một chút, cô hít một hơi thật sâu rồi bước vào.

Ánh sáng trong phòng ICU dịu nhẹ nhưng chói mắt. Tiếng tích tắc của các loại máy móc xen lẫn vào nhau, tạo thành một thứ âm thanh kỳ lạ.

Ánh mắt cô lập tức khóa chặt vào chiếc giường bệnh ở sâu bên trong.

Phó Lăng Hạc yên lặng nằm đó, trên người cắm đầy ống dây, sắc mặt tái nhợt đến mức gần như trong suốt.

Hơi thở của Vân Tranh như ngừng lại trong chốc lát, cô nhanh chóng bước tới, nhưng rồi đột nhiên dừng lại cách giường bệnh vài bước.

Cánh tay phải của Phó Lăng Hạc quấn băng dày cộp, trán cũng dán gạc, dưới mặt nạ thở là đôi môi mím chặt của anh.

Anh trông còn tệ hơn nhiều so với khi nhìn qua tấm kính.

“Phó Lăng Hạc…” Vân Tranh khẽ gọi, giọng run rẩy đến không thành tiếng.

Cô chậm rãi đến gần, cẩn thận nắm lấy bàn tay không bị thương của anh.

Lòng bàn tay anh lạnh lẽo, hoàn toàn khác với cảm giác ấm áp và mạnh mẽ trong ký ức của cô.

Vân Tranh áp tay anh vào má mình, cố gắng dùng hơi ấm cơ thể mình để sưởi ấm anh, nhưng chẳng có tác dụng gì.

“Anh là đồ lừa đảo! Anh rõ ràng đã hứa sẽ bình an trở về mà.” Giọng Vân Tranh nghẹn ngào, mang theo sự run rẩy không thể kiểm soát.

“Em đã thử váy cưới xong rồi, tất cả mọi việc cho tiệc đính hôn đều đã chuẩn bị ổn thỏa rồi, chỉ còn thiếu hai chúng ta thôi.”

“Anh tỉnh lại đi có được không … Chúng ta còn chưa tổ chức lễ đính hôn, còn chưa tổ chức đám cưới, Phó Lăng Hạc…”

Vân Tranh nhìn người đàn ông nằm trên giường bệnh không chút sức sống, run rẩy cúi người xuống, trán tựa vào đầu ngón tay lạnh lẽo của anh.

Cô một mình lẩm bẩm bên giường bệnh rất lâu, nhưng anh trên giường vẫn không có chút phản ứng nào.

Màn hình máy theo dõi cũng không có bất kỳ d.a.o động nào, anh không hề có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.

Mặc Thời An đẩy cửa phòng ICU, tiếng bước chân anh đặc biệt rõ ràng trong không gian nồng mùi thuốc khử trùng.

Anh đi đến sau lưng Vân Tranh, đế giày cao su y tế phát ra tiếng ma sát nhẹ trên sàn nhà.

“Hết giờ rồi.” Giọng anh rất nhẹ, nhưng không thể từ chối.

Lưng Vân Tranh rõ ràng cứng đờ, nhưng cô vẫn cố chấp nắm c.h.ặ.t t.a.y Phó Lăng Hạc không buông.

Những ngón tay thon gầy của cô đối lập rõ rệt với bàn tay xương xẩu của Phó Lăng Hạc, vết m.á.u rỉ ra trên băng gạc đặc biệt chói mắt trên làn da trắng bệch.

“Cho tôi thêm mười phút nữa.” Giọng cô như vọng về từ rất xa, mang theo vẻ bình tĩnh không tự nhiên.

Mặc Thời An liếc nhìn máy theo dõi, các chỉ số vẫn bình ổn đến đáng lo.

Anh đưa tay đặt lên vai Vân Tranh, cảm nhận được sự run rẩy kìm nén dưới cơ thể gầy yếu của cô: “Em biết quy định thăm bệnh của ICU mà. Hệ miễn dịch của anh ấy bây giờ gần như bằng không, bất kỳ sự nhiễm trùng nào cũng có thể cướp đi tính mạng anh ấy.”

Câu nói này như con d.a.o đ.â.m thẳng vào tim Vân Tranh.

Cô đột ngột ngẩng đầu, trong đôi mắt đỏ hoe lóe lên vẻ hoảng sợ, vô thức buông lỏng tay Phó Lăng Hạc.

“ Tôi … tôi chưa khử trùng kỹ sao?” Cô hoảng loạn nhìn bàn tay mình, giọng run run: “ Tôi có phải là…”

Mặc Thời An lập tức nhận ra lời mình nói đã làm cô sợ hãi, vội vàng dịu giọng: “Không phải, em làm rất tốt. Nhưng môi trường ICU yêu cầu nghiêm ngặt, chúng ta phải giảm thiểu rủi ro đến mức thấp nhất.”

Đầu ngón tay Vân Tranh lơ lửng giữa không trung, vừa muốn chạm lại vừa không dám chạm, khiến cổ họng Mặc Thời An nghẹn lại.

Cô chậm rãi rụt tay về, từ từ đứng dậy. Hai chân cô tê dại vì ngồi lâu, nhưng cô không cảm thấy chút đau đớn nào.

“Được, tôi ra ngoài.” Giọng cô nhẹ như lông vũ rơi xuống, nhưng lại khiến Mặc Thời An thở phào nhẹ nhõm.

Khi quay người, vạt áo Vân Tranh sượt qua thành giường bệnh, phát ra âm thanh rất nhỏ.

Vân Tranh chợt dừng lại, quay đầu nhìn Phó Lăng Hạc thật sâu một cái, đầy vẻ quyến luyến.

Mặc Thời An nhẹ nhàng đỡ vai cô: “Đi thôi.”

Đèn hành lang sáng hơn nhiều so với phòng ICU, khiến mắt Vân Tranh đau nhói.

Cô máy móc đi theo Mặc Thời An đến phòng thay đồ, nhưng khi đến khúc cua, cô đột nhiên loạng choạng.

“Cẩn thận!” Mặc Thời An vội vàng đỡ cô, lúc này mới phát hiện toàn thân cô đang run rẩy: “Em cần nghỉ ngơi.”

Vân Tranh lắc đầu, tự mình đứng vững: “ Tôi không sao.”

Khi cửa phòng thay đồ đóng lại, cô cuối cùng cũng không chống đỡ nổi, trán tựa vào cánh cửa tủ kim loại lạnh lẽo, lặng lẽ rơi lệ.

Vân Tranh giống như một đứa trẻ bất lực, cô cần một mình đối mặt với tất cả.

Bây giờ cô chỉ có thể lo lắng chờ đợi, không thể làm gì được.

“Cốc cốc cốc ~” Một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên từ bên ngoài phòng thay đồ.

Giọng Mặc Thời An cũng theo đó truyền vào tai: “Tranh Tranh, em thay đồ xong chưa?”

Vân Tranh vội vàng lau đi nước mắt trên mặt, hít sâu một hơi để bình ổn cảm xúc.

Ngoan một chút đi! Thái tử gia Kinh Thành cúi đầu dụ dỗ cô vợ nhỏ mềm yếu

Chương 502