Ngoan một chút đi! Thái tử gia Kinh Thành cúi đầu dụ dỗ cô vợ nhỏ mềm yếu

Chương 506

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Vân Tranh lắc đầu, miễn cưỡng nở một nụ cười, “ Tôi không sao.”

Mặc lão gia tử thở dài, ánh mắt đầy xót xa, “Con bé, có bác sĩ Smith ở đây thì nhất định sẽ không sao đâu, con phải tự chăm sóc tốt cho mình.”

Vân Tranh im lặng một lát, cuối cùng cũng gật đầu, “Vâng, con sẽ làm vậy.”

Cô dừng lại, cuối cùng vẫn không nhịn được mở lời, “Mặc ông, mọi người … còn việc gì khác không ạ?”

Lời ngụ ý là cô muốn đi gặp Phó Lăng Hạc, không muốn chậm trễ thêm nữa.

Mặc lão gia tử đương nhiên hiểu ý cô, hiền hậu cười nói, “Đi đi, chúng tôi chỉ đến thăm con thôi, tiện thể… khi nào con có thời gian, chúng ta sẽ nói chuyện kỹ hơn.”

Mắt Vân Tranh khẽ lay động, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, không nói thêm gì, chỉ lịch sự gật đầu, rồi vòng qua họ nhanh chóng đi về phía ICU.

Mặc Thời An nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt hơi tối lại, khẽ nói, “Ông nội, Tranh Tranh dường như vẫn không muốn nhận chúng ta.”

Mặc lão gia tử thở dài, lắc đầu, “Đừng vội, từ từ thôi. Cũng phải cho con bé một quá trình thích nghi, vả lại con bé bây giờ đã không còn quá bài xích chúng ta nữa rồi. Đây cũng coi như một khởi đầu tốt, không phải sao?”

Ở phía bên kia, Vân Tranh nhanh chóng đi đến cửa ICU, qua ô cửa kính, cô thấy Phó Lăng Hạc vẫn nằm yên tĩnh trên giường bệnh, sắc mặt hình như đã tốt hơn hôm qua một chút.

Nhưng nhìn qua kính vẫn không thật rõ ràng, cô nhờ y tá dẫn cô thay đồ vô trùng, rồi bước vào trong.

Máy đo điện tim bên giường bệnh phát ra tiếng “tít tít” đều đặn, nhịp thở của Phó Lăng Hạc bình ổn và kéo dài.

Vân Tranh đứng bên giường bệnh, lặng lẽ nhìn anh, cũng không dám đưa tay chạm vào anh.

Đầu ngón tay cô khẽ run rẩy, khóe mắt hơi nóng lên, nhưng cuối cùng vẫn nén được nước mắt.

Giống như Mặc Thời An đã nói, Phó Lăng Hạc bây giờ rất yếu ớt, bất kỳ sự nhiễm trùng nào cũng có thể khiến anh ấy mất mạng, cô không thể mang vi khuẩn đến cho anh ấy.

Vân Tranh từ từ ngồi xổm xuống, hai tay nhẹ nhàng đặt trên mép giường bệnh, ánh mắt từng chút một phác họa khuôn mặt tái nhợt của Phó Lăng Hạc.

Lông mi anh đổ bóng mờ nhạt trong ánh nắng ban mai, môi nhạt đến mức gần như hòa vào màu da.

“Phó Lăng Hạc…” Giọng cô nhẹ như sợ làm phiền giấc mơ của anh, “Anh còn muốn ngủ bao lâu nữa?”

Tiếng điện tử của máy theo dõi vang lên đều đặn, không ai đáp lại.

Tay anh đầy những vết trầy xước.

Đầu ngón tay Vân Tranh lơ lửng trên vết sẹo, cuối cùng không dám chạm vào.

“Bác sĩ Smith nói các chỉ số của anh đều đang tốt lên,” cô thì thầm với người đang ngủ say trên giường bệnh, “nhưng anh có biết không … nếu anh không tỉnh lại, một mình em thật sự sắp không chịu nổi nữa rồi.”

Âm cuối của cô tan biến trong mùi nước khử trùng.

Thời gian thăm khám trôi qua rất nhanh, Vân Tranh cũng không dám nán lại phòng bệnh lâu, dù không nỡ nhưng đành đứng dậy ra khỏi cửa ICU.

Bác sĩ nói chậm nhất ngày mai anh sẽ tỉnh, nhưng Vân Tranh nhìn trạng thái của anh thì không được tốt lắm.

Cô đứng ngoài cửa sổ cau mày nhìn anh trong phòng, rất lâu sau mới đi về phòng mình.

Khi Vân Tranh trở về phòng, ánh nắng ban mai đã tràn ngập khắp căn phòng.

Cô nhìn hộp đồ ăn sáng tinh xảo trên bàn, bánh há cảo tôm bốc hơi nghi ngút, cháo hải sản trong chén sứ vẫn còn ấm, bên cạnh là mấy món điểm tâm nhỏ xinh.

Điện thoại cô rung lên, tin nhắn của Mặc Thời An hiện lên màn hình: [Bữa sáng nhớ ăn lúc còn nóng. 9 giờ bác sĩ Smith sẽ hội chẩn ở phòng họp A3, tôi đã giữ chỗ cho cô.]

Đầu ngón tay cô lơ lửng trên khung trả lời, cuối cùng chỉ gửi lại một chữ “Cảm ơn”.

Vân Tranh bước vào phòng tắm, dòng nước ấm áp xả xuống gương mặt mệt mỏi của cô.

Trong gương, quầng thâm dưới mắt cô hơi xanh, môi bong tróc nhẹ vì thiếu nước.

Cô đánh răng một cách máy móc, ánh mắt không ngừng liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường – 8:15.

Vệ sinh cá nhân xong, Vân Tranh tiện tay túm sợi chun buộc mái tóc dài lên, mấy sợi tóc lòa xòa bên tai cũng chẳng buồn chỉnh sửa.

Trở lại bàn, cô ép mình ngồi xuống, múc một muỗng cháo hải sản đưa vào miệng, vị ngọt tươi của tôm tan chảy trên đầu lưỡi, nhưng cô vẫn chẳng cảm nhận được chút mùi vị nào.

Mỗi miếng nuốt xuống đều như đang hoàn thành một nhiệm vụ.

Cô vừa ăn vừa nhìn thời gian trên đồng hồ thông minh, đến 8:45 thì cô lập tức đặt bát cháo còn ăn dở xuống, đi về phía phòng họp.

Mùi nước khử trùng trong hành lang nồng hơn cả buổi sáng.

Vân Tranh nhanh chóng đi qua hành lang dài, bước vào phòng họp A3.

Trong phòng họp đã ngồi kín những người mặc áo blouse trắng, máy chiếu đang trình chiếu hình ảnh CT não mới nhất của Phó Lăng Hạc.

Bác sĩ Smith đứng trước màn hình, cặp kính gọng vàng phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

“Cô Vân.” Ông gật đầu ra hiệu cho Vân Tranh, “Tình trạng hồi phục của Phó tiên sinh khá tốt, nhưng cục m.á.u đông trong hộp sọ tạm thời chưa có dấu hiệu tiêu tan.”

Hơi thở Vân Tranh khựng lại, có chút mơ hồ nhìn bác sĩ, “Vậy… nó có ảnh hưởng đến thời gian anh ấy tỉnh lại không?”

Bác sĩ Smith đẩy gọng kính, giọng điệu thận trọng, “Thật sự có khả năng ảnh hưởng đến thời gian tỉnh lại, tuy nhiên còn tùy thuộc vào từng người, tình trạng hồi phục của mỗi người khác nhau, không thể đánh đồng.”

Ngoan một chút đi! Thái tử gia Kinh Thành cúi đầu dụ dỗ cô vợ nhỏ mềm yếu

Chương 506