Ngoan một chút đi! Thái tử gia Kinh Thành cúi đầu dụ dỗ cô vợ nhỏ mềm yếu

Chương 547

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Ninh Chi quay đầu lại liền thấy Mặc Trầm Phong bước nhanh về phía cô, ánh mắt tràn đầy lo lắng: "Sao em lại chạy ra đây một mình vậy?"

"Em nhớ con bé, nên muốn đến bệnh viện nhìn con bé một chút." Khóe môi Ninh Chi hiện lên một nụ cười khổ, đó là đứa con gái ruột mà cô ngày đêm nhung nhớ.

Nhưng bây giờ, cô còn không có tư cách để nói với Vân Tranh rằng mình là mẹ ruột của con bé.

Mặc Trầm Phong đau lòng ôm vợ mình vào lòng, ôm chặt lấy cô.

"Chi Chi, em ráng chịu đựng thêm chút nữa, đợi bệnh tình của thằng nhóc nhà họ Phó ổn định hơn rồi chúng ta sẽ gặp Tranh Tranh."

Ninh Chi không trả lời, chỉ máy móc vùi đầu vào lòng anh, tìm kiếm sự bình yên trong khoảnh khắc này.

Mặc Trầm Phong nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Ninh Chi, giọng nói trầm thấp mà kiên định: "Bao nhiêu năm nay đều đã chịu đựng được rồi, cũng chẳng thiếu gì chút thời gian này."

Ninh Chi gật đầu trong vòng tay anh, khóe mắt lại không kìm được trượt xuống một giọt lệ.

Cô đưa tay muốn lau, nhưng lại bị Mặc Trầm Phong dịu dàng nắm lấy cổ tay: "Muốn khóc thì cứ khóc đi, không cần kìm nén trước mặt anh."

Mặc Trầm Phong nhìn dáng vẻ vợ cố nén nước mắt, trong lòng đau như kim châm.

Anh nâng mặt Ninh Chi lên, ngón cái nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt cô, giọng nói khẽ đến mức chỉ hai người họ mới nghe được: "Chi Chi, chúng ta tìm một chỗ ngồi một lát được không?"

Ninh Chi lắc đầu, nắm chặt vạt áo anh, cố chấp đứng tại chỗ: "Cho em đứng thêm một lát nữa, vừa nãy con bé đi qua con đường này mà."

Yết hầu Mặc Trầm Phong khẽ nhúc nhích, anh cởi áo vest khoác lên vai cô.

Gió mùa đông mang theo hơi lạnh, anh cẩn thận chỉnh lại cổ áo cho cô, đầu ngón tay chạm vào gò má lạnh buốt của cô thì khựng lại: "Sao lại lạnh thế này?"

Anh chợt cúi người, lòng bàn tay ấm áp bao lấy đôi bàn tay lạnh cóng đỏ ửng của cô, đặt lên môi nhẹ nhàng hà hơi.

Ninh Chi ngẩn người nhìn khuôn mặt nghiêng đầy tập trung của chồng, hàng mi dày của anh đổ một vệt bóng nhỏ dưới mắt, hơi thở trắng xóa làm mờ đi đường nét sắc sảo của anh.

"Trầm Phong..." Giọng Ninh Chi run rẩy: "Em vừa nãy suýt chút nữa không kìm được. Lúc con bé gọi em là cô, em đã muốn nói với con bé..."

"Anh biết." Mặc Trầm Phong áp bàn tay lạnh buốt của cô lên má mình: "Chi Chi của chúng ta kiên cường nhất mà."

Anh chợt cúi đầu, trán chạm vào trán cô: "Cho anh thêm hai tuần nữa, đợi Phó Lăng Hạc hồi phục một chút, anh sẽ đích thân sắp xếp cho hai mẹ con gặp nhau, nhé?"

Ninh Chi hít hít mũi, Mặc Trầm Phong lập tức lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay.

Đó là chiếc khăn tay thêu hoa dành dành do chính cô thêu, các góc đã hơi cũ, nhưng lại được anh giữ gìn rất cẩn thận.

"Dùng cái này đi." Động tác anh nhẹ nhàng như đang nâng niu món đồ sứ dễ vỡ: "Mùi dành dành em thích nhất."

Xa xa bóng cây lay động, Mặc Trầm Phong ôm vợ ngồi xuống ghế dài.

Anh như làm ảo thuật, lấy từ trong cặp ra một chiếc bình giữ nhiệt, khi vặn nắp hơi nóng bốc lên nghi ngút: "Canh lê anh hầm sáng nay, em khàn cả giọng rồi."

Ninh Chi nhấp từng ngụm nhỏ, canh ngọt ấm nóng trôi xuống cổ họng.

Mặc Trầm Phong nhìn chằm chằm vào chóp mũi hơi ửng đỏ của cô, chợt đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa của cô ra sau tai.

Hoàng hôn kéo dài bóng của hai người.

Mặc Trầm Phong chợt cúi đầu, hôn lên đỉnh đầu Ninh Chi, giọng nói vô cùng dịu dàng: "Tối nay em muốn ăn gì? Anh sẽ vào bếp."

Ninh Chi ngẩng mặt lên, cuối cùng cũng nở nụ cười đầu tiên trong ngày: "Chỉ cần là món anh làm thì món gì cũng được."

"Vậy thì..." Mặc Trầm Phong cố ra vẻ suy tư, nhưng đáy mắt lại tràn ngập ánh sáng dịu dàng: "Sườn xào chua ngọt nhé?"

Ninh Chi khẽ đ.ấ.m nhẹ vào n.g.ự.c anh, bị anh nhân cơ hội nắm lấy ngón tay.

Ngón cái của Mặc Trầm Phong vuốt ve chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của cô, giọng nói chợt trở nên nghiêm túc: "Chi Chi, anh hứa, rất nhanh thôi chúng ta sẽ được đoàn tụ gia đình."

Khi hoàng hôn dần buông, Mặc Trầm Phong nửa quỳ xuống buộc dây giày cho vợ.

Khi đứng dậy, một chiếc lá rụng dính trên vai Ninh Chi, anh cẩn thận nhặt lên, nhưng chợt ngây người.

Đó là một chiếc lá bạch quả hình trái tim.

"Em xem này." Anh đặt chiếc lá vào lòng bàn tay Ninh Chi: "Ngay cả ông trời cũng đang 'thả tim' cho chúng ta."

Ninh Chi bật cười trong nước mắt, trân trọng cất chiếc lá vào túi áo vest của chồng.

Mặc Trầm Phong nhân tiện nắm lấy tay cô, mười ngón đan chặt, "Về nhà thôi, anh sẽ hầm canh cho em ấm người."

Trở lại phòng bệnh, Vân Tranh vẫn còn hơi lơ đãng.

"Đang nghĩ gì vậy?" Giọng Phó Lăng Hạc trầm thấp và đầy từ tính vang lên từ bên cạnh.

Vân Tranh lắc đầu, chần chừ một lát, rồi vẫn nói: "Cô đó... em cứ thấy ánh mắt cô ấy nhìn em như đang nhìn một người rất quan trọng."

Ánh mắt Phó Lăng Hạc hơi tối lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay cô, giọng điệu nhàn nhạt: "Chắc chắn là em nghĩ nhiều rồi, hai người chỉ mới gặp nhau một lần thôi mà."

Vân Tranh mím môi, không nói gì nữa.

Nhưng trực giác mách bảo cô rằng người phụ nữ đó nhất định có mối liên hệ nào đó với cô.

Ngoan một chút đi! Thái tử gia Kinh Thành cúi đầu dụ dỗ cô vợ nhỏ mềm yếu

Chương 547