Mặc dù sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt, nhưng đôi mắt sâu thẳm đã khôi phục lại vẻ sắc bén thường ngày.
Vân Tranh đứng sững tại chỗ, vành mắt đột nhiên nóng lên.
Mặc dù dạo này anh ngày nào cũng cười toe toét, nhưng Vân Tranh biết nỗi đau anh phải chịu đựng mỗi ngày lớn đến mức nào.
“Sao lại khóc rồi?” Phó Lăng Hạc nhíu mày, nhanh chóng bước đến trước mặt cô, ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt cô, “Anh không phải đã khỏe rồi sao?”
“Ai khóc chứ!” Vân Tranh gạt tay anh ra, nhưng không thể kiềm chế được giọng nói nghẹn ngào, “Em giận anh không nghe lời bác sĩ!”
Phó Lăng Hạc cười khẽ, đột nhiên cúi người bế ngang cô lên.
Vân Tranh kêu lên một tiếng, theo bản năng ôm lấy cổ anh, “Phó Lăng Hạc! Anh điên rồi sao? Mau đặt em xuống!”
“Không buông.” Anh bế cô xoay một vòng, dưới lớp áo bệnh nhân là những đường cơ bắp rõ ràng, “Anh nằm lâu như vậy rồi, cũng phải hoạt động gân cốt một chút chứ.”
Vân Tranh bị anh xoay đến chóng mặt, nhưng không nhịn được chú ý đến những đường cơ bắp nổi lên trên cánh tay anh.
Thế này thì đâu giống dáng vẻ của một bệnh nhân?
Nếu không phải Vân Tranh đã tận mắt thấy anh nằm bất động trong phòng ICU, chắc chắn cô sẽ nghĩ anh đang giả bệnh.
“Anh… anh không phải đã khỏe từ lâu rồi chứ?” Cô nheo mắt chất vấn.
Phó Lăng Hạc nhẹ nhàng đặt cô lên giường, hai tay chống ở hai bên cơ thể cô, cúi người lại gần, “Khỏe gần hết rồi.”
Hơi thở anh phả vào môi cô, “Chỉ là có ai đó vô lương tâm, ngày nào cũng chăm sóc anh như búp bê sứ, ngay cả chạm vào cũng không cho, thực sự là bị kìm nén đến khó chịu.”
Mặt Vân Tranh “bừng” đỏ, đưa tay đẩy anh, “Anh… anh lừa em!”
“Anh lừa em cái gì chứ?” Phó Lăng Hạc trưng ra vẻ mặt vô tội, “Bác sĩ quả thực đã nói anh cần tĩnh dưỡng mà.”
Anh đột nhiên hạ thấp giọng, môi gần như dán vào dái tai cô, “ Nhưng bây giờ… anh nghĩ chúng ta có thể thử một vài ‘vận động mạnh’ rồi.”
“Phó Lăng Hạc!” Vân Tranh tức đến đỏ bừng cả mặt, đôi mắt màu hổ phách trừng lớn, giống như một con mèo nhỏ xù lông.
Cô cắn chặt môi dưới, nắm chặt nắm đ.ấ.m hồng, hận không thể đ.ấ.m cho người đàn ông xấu xa trước mặt một quyền.
Nhưng đối diện với đôi mắt đào hoa chứa ý cười của anh, cô lại không thể xuống tay, chỉ có thể hậm hực quay mặt đi.
“Thôi được rồi, không trêu em nữa.” Phó Lăng Hạc thấy cô như vậy, cuối cùng cũng thu lại vẻ mặt đùa cợt.
Anh đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa của cô ra sau tai, giọng nói bỗng trở nên dịu dàng và nghiêm túc, “Tranh Tranh, anh muốn về Kinh Thành.”
Vân Tranh sững sờ, quay đầu lại, “Về Kinh Thành? Bây giờ sao?”
“Ừ.” Ngón tay Phó Lăng Hạc nhẹ nhàng phác họa đường nét lông mày, khóe mắt cô, “Bác sĩ nói tình trạng của anh đã ổn định, những điều trị tiếp theo ở Kinh Thành cũng có thể thực hiện được.”
Anh dừng lại, ánh mắt hơi tối sầm, “Hơn nữa… anh luôn cảm thấy ở đây không thoải mái lắm.”
Phó Lăng Hạc luôn cảm thấy đám người nhà họ Mặc đều không phải người tốt lành gì.
Vợ anh không muốn nhận họ, nhưng họ lại không có chút tự biết mình nào, cứ coi vợ anh như trân bảo vậy.
Anh chỉ là rất khó chịu!
Vẫn là về địa bàn của mình, anh mới yên tâm hơn một chút.
Vân Tranh khẽ nhíu mày, đưa tay vuốt ve trán Phó Lăng Hạc, “Anh không phải là sốt nói nhảm đó chứ?”
Phó Lăng Hạc nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng kéo một cái, đưa cô vào lòng, “Anh tỉnh táo lắm.”
Cằm anh tựa vào đỉnh đầu cô, giọng nói trầm thấp, “Tranh Tranh, anh không muốn ở đây nữa, anh muốn về nhà.”
Vân Tranh có thể cảm nhận lồng n.g.ự.c anh hơi rung động, tiếng tim đập truyền qua lớp áo bệnh nhân mỏng, vững vàng và mạnh mẽ.
Cô do dự một chút, nhẹ giọng nói, “Vậy lát nữa em đi hỏi bác sĩ Smith, nếu anh ấy nói được, chúng ta sẽ về Kinh Thành.”
Khóe môi Phó Lăng Hạc hơi cong lên, ngón tay vuốt ve đuôi tóc cô, “Phu nhân Phó đây là đang lo lắng cho anh sao?”
“ Đúng vậy!” Vân Tranh thừa nhận dứt khoát, “Anh là chồng em, em không lo cho anh, em lo cho ai chứ? Hay là Phó tiên sinh muốn em lo lắng cho người đàn ông khác?”
“Em dám lo lắng cho người đàn ông khác, anh sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t người đàn ông đó! Rồi nhốt em thật chặt bên cạnh anh.”
Khóe môi Vân Tranh treo một nụ cười, quay người đi lấy áo khoác.
Ánh mắt Phó Lăng Hạc dõi theo bóng lưng cô, ý cười trong đáy mắt dần thu lại, thay vào đó là một tia u ám sâu thẳm.
Anh phải nhanh chóng đưa Vân Tranh rời khỏi đây.
--- Chương 345 ---
Họ sắp về Kinh Thành, tự em liệu mà làm đi
Vân Tranh cầm áo khoác khoác cho Phó Lăng Hạc, rồi cùng anh đến văn phòng bác sĩ Smith.
Dù sao thì người đàn ông này hai ngày nay quá dính người, dù cô không đưa anh đi, anh cũng sẽ tự mình đi theo.
Thà rằng cứ đưa anh đi luôn!
Vân Tranh chỉnh lại cổ áo khoác cho Phó Lăng Hạc, ngón tay vô tình lướ qua làn da ở cổ anh, cảm nhận được thân nhiệt của anh đã trở lại bình thường.
Suốt nửa tháng qua, đây là lần đầu tiên cô thấy anh đứng thẳng tắp như vậy, vai lưng thư thái như cây tùng, dưới lớp áo bệnh nhân ẩn hiện đường nét cơ bắp săn chắc.