Vân Tranh lén dùng khóe mắt nhìn anh, nhận thấy ngón tay anh nắm vô lăng thon dài mạnh mẽ, đường cong nổi lên ở cổ tay đặc biệt gợi cảm.
Đôi tay này từng thắp lên vô số ngọn lửa trên cơ thể cô...
"Đang nhìn gì vậy?" Phó Lăng Hạc đột nhiên lên tiếng, ánh mắt vẫn tập trung vào tình hình đường phía trước.
"Không có gì..." Vân Tranh vội vàng dời tầm mắt, nhưng lại nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Phó Lăng Hạc.
"Muốn nhìn thì cứ nhìn, anh có thu tiền đâu." Anh rảnh tay phải, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trái đang đặt trên đùi Vân Tranh, " Nhưng nếu phải thu tiền thì anh khuyên em nên nhìn thêm mấy lần nữa, đảm bảo đáng đồng tiền bát gạo."
Vân Tranh bật cười khúc khích, cảm xúc căng thẳng tan biến hết.
Cô lật bàn tay, mười ngón tay đan chặt vào Phó Lăng Hạc, cảm nhận nhiệt độ truyền đến từ lòng bàn tay anh. "Tự luyến là một căn bệnh, anh Phó."
"Vậy thì đúng lúc, chúng ta về bệnh viện chữa trị luôn." Phó Lăng Hạc véo nhẹ ngón tay cô, ngón cái khẽ vuốt ve hõm giữa ngón cái và ngón trỏ của cô.
Hành động nhỏ quen thuộc này khiến Vân Tranh cay xè sống mũi.
Trước đây mỗi khi cô căng thẳng hoặc bất an, Phó Lăng Hạc luôn an ủi cô như vậy.
Ngay cả khi đã mất trí nhớ, cơ thể anh dường như vẫn nhớ cách yêu cô.
Thành phố trong màn đêm yên tĩnh và xinh đẹp, đèn neon hắt lên cửa kính xe những mảng màu chảy trôi.
47. Vân Tranh nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ, đột nhiên ước con đường này có thể dài thêm một chút.
Trong không gian kín mít này, chỉ có cô và Phó Lăng Hạc, không có bức tường trắng bệnh viện, không có bóng tối của việc mất trí nhớ, giống như vô số đêm bình thường trước đây.
Hai mươi phút sau, chiếc Maybach chạy vào bãi đỗ xe ngầm của bệnh viện nhà họ Mặc.
Phó Lăng Hạc tắt máy xong không lập tức xuống xe, mà quay sang Vân Tranh, nhìn chằm chằm vào gương mặt cô dưới ánh đèn lờ mờ.
"Sao vậy anh?" Vân Tranh bị anh nhìn đến hơi không thoải mái, theo bản năng sờ sờ má mình, "Mặt em có dính gì sao?"
Phó Lăng Hạc lắc đầu, đưa tay vén lọn tóc vương vãi của cô ra sau tai, "Chỉ là muốn nhìn em thôi." Đầu ngón tay anh lướt nhẹ trên vành tai cô, mang theo sự trân trọng cẩn thận.
Khóe mắt Vân Tranh tức thì ướt đẫm.
Phó Lăng Hạc nhìn thấy khóe mắt cô ửng đỏ, mày nhíu lại.
Anh kéo tay Vân Tranh đặt lên n.g.ự.c mình, “Mỗi lần nhìn thấy em khóc, ở đây đều rất đau!”
Câu nói này hoàn toàn đánh sập phòng tuyến tâm lý của Vân Tranh.
Nước mắt không thể kiểm soát tuôn ra, lăn dài trên má.
Phó Lăng Hạc lập tức luống cuống, ngón cái vội vàng lau đi nước mắt của cô.
"Đừng khóc... anh có nói sai gì sao?"
Vân Tranh lắc đầu, vừa khóc vừa cười, "Không phải... em chỉ là rất vui..."
Cô nghẹn ngào không nói tiếp được, dứt khoát nhào vào lòng Phó Lăng Hạc, vùi mặt vào hõm cổ anh hít thở thật sâu.
Phó Lăng Hạc cứng đờ một thoáng, sau đó thả lỏng, hai tay vòng ôm lấy cô.
Cằm anh tựa trên đỉnh đầu Vân Tranh, giọng nói truyền qua lồng ngực, "Tranh Tranh, khi ôm em anh có một cảm giác rất kỳ diệu, giống như..."
"Giống như thế nào?" Vân Tranh tiếp lời anh, ngữ khí còn mang theo vài phần vui mừng.
Cơ thể Phó Lăng Hạc rõ ràng run lên một chút, "Giống như cả trái tim đều được lấp đầy vậy."
Hai người ôm nhau trong xe một lúc lâu, cho đến khi cảm xúc của Vân Tranh bình ổn lại.
Phó Lăng Hạc lúc này mới buông cô ra, nhẹ nhàng lau đi những vệt nước mắt còn sót lại trên mặt cô, "Đi thôi, về phòng, mệt cả ngày rồi, em nên nghỉ ngơi thật tốt."
Khi thang máy đi lên, Vân Tranh dựa vào vai Phó Lăng Hạc, cảm giác mệt mỏi đột nhiên ập đến.
Nhiệt độ cơ thể anh truyền qua lớp áo sơ mi, cảm giác an toàn quen thuộc khiến cô buồn ngủ.
"Buồn ngủ rồi à?" Phó Lăng Hạc khẽ hỏi, cánh tay vòng qua eo cô giữ vững cơ thể đang hơi chao đảo của cô.
"Ừm..." Vân Tranh mơ hồ đáp, dụi dụi vào vai anh như một chú mèo buồn ngủ.
Hành lang phòng bệnh VIP yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng bước chân của họ.
Phó Lăng Hạc quẹt thẻ mở cửa, đèn ngủ màu vàng ấm tự động bật sáng, chiếu rõ căn phòng bệnh rộng rãi và sạch sẽ.
So với phòng bệnh thông thường, nơi đây giống một phòng suite khách sạn cao cấp hơn, ngoài các thiết bị y tế cần thiết, còn được trang bị ghế sofa, bàn làm việc và một chiếc giường đôi rộng rãi.
"Đi tắm rửa đi, anh lấy cho em bàn chải đánh răng mới rồi." Phó Lăng Hạc chỉ về phía phòng tắm, còn mình thì đi đến cạnh giường điều chỉnh độ cao gối.
Khi Vân Tranh đứng trước gương phòng tắm đánh răng, cô nhìn qua khe cửa hé mở thấy bóng lưng Phó Lăng Hạc đang chỉnh sửa giường chiếu.
Anh cởi bỏ áo khoác ngoài, chỉ mặc chiếc áo ba lỗ màu đen, cơ bắp cánh tay nhấp nhô theo động tác.
Mặt Vân Tranh lại đỏ lên không kìm được, đành phải thu tầm mắt khỏi gương, cúi đầu đánh răng để che đậy.
Đợi cô tắm rửa xong xuôi trở về phòng ngủ, Phó Lăng Hạc đã tựa vào đầu giường chờ cô, trong tay cầm một tập tài liệu.
Thấy cô bước ra, anh liền đặt tài liệu xuống, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, "Lại đây."
Vân Tranh trèo lên giường, vừa nằm xuống đã bị Phó Lăng Hạc ôm vào lòng.
Thân nhiệt của anh cao hơn cô một chút, giống như một lò sưởi di động, xua đi cái lạnh ban đêm.