Vân Tranh nằm trên giường, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm lên trần nhà trắng toát, suy nghĩ rối ren như mớ tơ vò.
Trong đầu cô không ngừng hiện lên bóng dáng Chu Duật Thâm và cuộc điện thoại phiền nhiễu kia, tâm trạng rất bực bội.
Cuối cùng cũng không biết mình đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi lúc nào.
Cô tỉnh dậy lần nữa đã là giờ này, nếu không phải quá khát nước, cô đoán mình còn có thể ngủ thêm chút nữa.
Vân Tranh dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, ngồi dậy, đầu óc vì vừa ngủ dậy nên vẫn còn hơi choáng váng.
Cô xoay người xuống giường, vội vàng xỏ dép rồi xuống lầu tìm nước uống.
Cô vừa đến phòng khách, cô hầu gái nhỏ như có thần giao cách cảm với Vân Tranh, bưng khay đi tới.
“Phu nhân, đây là thứ tiên sinh dặn chuẩn bị cho cô, nói là cô tỉnh dậy thì uống. Có nước ép, trà trái cây, và cả nước ấm, cô muốn uống gì ạ?”
Vân Tranh khẽ sững sờ, trong lòng không khỏi dâng lên một luồng ấm áp, cô nhàn nhạt mở lời: “Cho trà trái cây nhé?”
“Vâng, phu nhân.” Cô hầu gái nhỏ lặng lẽ bưng tách trà trái cây trên khay đặt lên bàn trà trước mặt Vân Tranh.
Vân Tranh cầm tách lên, uống một ngụm, trà trái cây thanh ngọt trôi xuống cổ họng, cảm giác khô khốc trong miệng cô cũng lập tức dịu đi.
Hương trái cây nồng nàn hòa quyện với mùi trà Long Tỉnh thoang thoảng, vị ngọt rất nhẹ, đúng là hương vị Vân Tranh yêu thích.
Cô đặt tách xuống, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng xuyên qua rèm voan rải trên nền nhà, tạo thành từng mảng sáng tối lốm đốm.
“Phó Lăng Hạc đâu rồi? Sao không thấy anh ấy?” Vân Tranh thu lại tầm mắt, tiện miệng hỏi.
Cô hầu gái nhỏ cúi đầu thấp hơn một chút, lắp bắp nói: “Tiên sinh từ thư phòng xuống sắc mặt đã không được tốt, dặn dò chúng tôi chuẩn bị đồ uống cho cô sau khi thức dậy xong, liền lên lầu nghỉ ngơi rồi ạ.”
“Sao lại đột nhiên không khỏe vậy?” Tim Vân Tranh chợt thắt lại, không hỏi thêm nữa, cô đứng dậy nhanh chóng đi về phía phòng của Phó Lăng Hạc.
Cô nhẹ nhàng gõ cửa phòng Phó Lăng Hạc, nhưng không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào bên trong phòng.
Tim Vân Tranh lập tức bị siết chặt, động tác gõ cửa của cô không khỏi nhanh hơn vài phần, nhưng vẫn không có bất kỳ hồi đáp nào từ trong phòng.
Tim cô không khỏi đập nhanh hơn vài nhịp, vì quá lo lắng mà tay cô vô tình chạm phải hệ thống nhận diện khuôn mặt trên cửa.
Khuôn mặt cô được hệ thống nhận diện, cửa liền mở ra.
Nhưng Vân Tranh không kịp bận tâm đến việc khóa cửa phòng Phó Lăng Hạc tại sao lại có khuôn mặt mình, vội vàng nhanh chóng bước vào.
Trong phòng ánh sáng lờ mờ, rèm cửa đóng chặt, trong không khí tràn ngập một hơi thở nặng nề.
May mắn là bố cục phòng ngủ của Phó Lăng Hạc giống với của Vân Tranh, cô dựa vào cảm giác tìm thấy giường của anh.
Vân Tranh đi đến cạnh giường, thấy Phó Lăng Hạc cuộn tròn nằm nghiêng ở đó, một tay nắm chặt lấy bụng.
Ánh sáng trong phòng rất tối, Vân Tranh căn bản không nhìn rõ mặt anh.
Cô đưa tay che mắt anh lại, đảm bảo ánh sáng sẽ không làm chói mắt anh.
Tay Vân Tranh vừa chạm vào Phó Lăng Hạc, lòng bàn tay liền truyền đến một luồng lạnh ẩm, hơi lạnh của mồ hôi lạnh này lập tức va vào tận đáy lòng cô.
Cô vội vàng bật đèn phòng, đợi mắt anh hơi thích nghi với ánh sáng trong phòng, mới từ từ bỏ tay đang che mắt anh ra.
Khuôn mặt Phó Lăng Hạc tái nhợt như tờ giấy hiện rõ mồn một trước mắt Vân Tranh, môi anh không có chút huyết sắc nào, lông mày nhíu chặt vì đau đớn, tóc mai trước trán bị mồ hôi lạnh thấm ướt, cả người trông yếu ớt không chịu nổi.
Vân Tranh nhìn thấy Phó Lăng Hạc như vậy, lòng chợt kinh ngạc, mới hai tiếng không gặp, sao anh lại tiều tụy đến thế.
“Phó Lăng Hạc… Phó Lăng Hạc, anh tỉnh lại đi!”
Vân Tranh đưa tay đẩy đẩy anh, nhưng người đàn ông trên giường vẫn nhíu chặt mày, không đáp lại cô.
“Anh cố chịu thêm chút nữa, em đi gọi bác sĩ cho anh.” Vân Tranh kéo chăn lên đắp kín cho anh, định xuống lầu gọi quản gia Phong và dì Trần đến giúp.
Cô vừa mới đứng dậy, tay đã bị người đàn ông nắm chặt lấy: “Tranh Tranh…, đừng đi.”
Giọng anh rất yếu ớt, mỗi âm tiết đều như đang cố gắng gượng, yếu ớt và mơ hồ.
Vân Tranh quay người ngồi xuống, bàn tay nhỏ bé ấm áp đặt lên bàn tay lớn hơi lạnh của người đàn ông, nhẹ nhàng vỗ về an ủi cảm xúc của anh: “Phó Lăng Hạc, em chỉ đi gọi bác sĩ giúp anh thôi, anh ngoan ngoãn nằm đó, em sẽ quay lại ngay.”
Cơn đau dạ dày khiến Phó Lăng Hạc cả người lờ đờ, anh không nghe rõ Vân Tranh đang nói gì.
Chỉ theo bản năng nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, không muốn buông ra!
Vân Tranh biết anh đau rất dữ dội, không thể chần chừ nữa, nhưng tay anh nắm quá chặt, cô thật sự không thể thoát ra.
Phó Lăng Hạc dường như đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê, chỉ dựa vào bản năng nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, không có chút dấu hiệu buông lỏng nào.
Cô thật sự hết cách với anh rồi.
Hiệu quả cách âm của căn phòng rất tốt, cho dù anh có gọi lớn đến mấy cũng không ai nghe thấy.
Vân Tranh có số điện thoại của quản gia và dì Trần, nhưng vừa nãy cô xuống lầu tìm nước uống hơi vội, cũng không mang điện thoại.
Dù muốn gọi người đến giúp cũng lực bất tòng tâm.