Ngoan một chút đi! Thái tử gia Kinh Thành cúi đầu dụ dỗ cô vợ nhỏ mềm yếu

Chương 645

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Lòng Vân Tranh ấm áp, đưa tay vuốt ve má anh. Phó Lăng Hạc thuận thế cọ cọ lòng bàn tay cô, sau đó đứng dậy lấy hai bộ đồ ngủ từ trong tủ quần áo.

Một bộ là đồ ngủ lụa màu xanh đậm của anh, bộ còn lại là bộ cotton lanh màu hồng nhạt dành cho cô, cổ áo và cổ tay còn thêu những họa tiết dâu tây nhỏ xinh.

“Mới mua à?” Vân Tranh nhận lấy quần áo, không nhịn được bật cười, “Tổng giám đốc Phó từ khi nào lại thích phong cách thiếu nữ thế này vậy?”

Vành tai Phó Lăng Hạc hơi ửng hồng, cố tỏ ra nghiêm túc tháo cà vạt, “Nhân viên nói cotton nguyên chất thoáng khí, tốt cho bà bầu.”

Anh quay lưng lại thay quần áo, những đường nét cơ bắp thấp thoáng dưới lớp áo sơ mi, “Với lại … trông khá đáng yêu, anh nghĩ em sẽ thích.”

Vân Tranh run nhẹ, cúi đầu nhìn những quả dâu tây nhỏ trên bộ quần áo, đột nhiên cảm thấy mắt mình nóng lên.

Cô nhanh chóng thay bộ đồ ngủ ở nhà, chất liệu mềm mại ôm sát làn da, mang theo hơi ấm của nắng.

Bữa tối là những món ăn thanh đạm do bà Ngô chuẩn bị tỉ mỉ: tôm xào bách hợp, cá diêu hồng hấp, rau cải thảo nấu canh, và một chén canh gà hầm thơm lừng.

Phó Lăng Hạc tự mình múc một bát canh đặt trước mặt Vân Tranh, “Cẩn thận nóng.”

“Anh cũng ăn đi.” Vân Tranh gắp một miếng cá vào bát anh, cẩn thận lọc xương cá, “Hôm nay họp mệt lắm phải không?”

Phó Lăng Hạc lắc đầu, ánh mắt không rời khỏi mặt cô: “Không mệt.”

Anh dừng lại một chút, “Chỉ là… không nhận được tin nhắn trả lời của em, hơi lo lắng.”

Vân Tranh cắn nhẹ môi dưới đầy áy náy, “Em ngủ say quá…”

“Anh biết.” Phó Lăng Hạc đưa tay đặt lên mu bàn tay cô, “Mẹ đã nói với anh rồi.”

Ngón cái anh nhẹ nhàng xoa xoa khớp ngón tay cô, “Sau này anh sẽ nói trước với em thời gian họp, để em tỉnh dậy không phải tìm người.”

Những cuộc đối thoại đơn giản ẩn chứa sự ăn ý mà chỉ hai người họ mới hiểu.

Bà Ngô đứng bên cạnh bày thức ăn, nhìn cặp vợ chồng trẻ tương tác với nhau, khóe mắt nở nụ cười mãn nguyện.

Sau bữa cơm, Vân Tranh đứng trước cửa sổ sát đất ngắm nhìn cảnh đêm trong vườn.

Sân vườn mùa đông có phần tiêu điều, nhưng những bụi cây được cắt tỉa cẩn thận và vài cây thường xanh vẫn giữ được sức sống.

Chiếc đình nhỏ ở xa treo đèn lồng, trong màn đêm như một viên hổ phách ấm áp.

“Muốn ra ngoài đi dạo không?” Phó Lăng Hạc không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng cô, trong tay cầm chiếc khăn quàng cổ màu lạc đà.

Mắt Vân Tranh sáng lên, “Có được không?”

“Mười phút.” Phó Lăng Hạc quàng khăn cho cô, động tác nhẹ nhàng như thể đang gói một món bảo vật quý giá, “Bên ngoài chỉ có ba độ.”

Anh lấy một chiếc áo khoác lông vũ dày dặn bọc Vân Tranh kín mít, lại quỳ xuống giúp cô đi đôi giày bốt đi tuyết lông xù, cuối cùng còn không quên nhét vào tay cô một túi sưởi ấm.

Vân Tranh để mặc anh làm gì thì làm, nụ cười trên khóe môi không thể giấu được, “Tổng giám đốc Phó, trông em có giống một cái bánh chưng không?”

Phó Lăng Hạc đánh giá cô từ trên xuống dưới, đột nhiên cúi đầu hôn trộm lên môi cô, “Thì cũng là cái bánh chưng đáng yêu nhất.”

Đèn đường trong vườn tự động bật sáng, soi rõ con đường phía trước cho họ.

Phó Lăng Hạc ôm chặt eo Vân Tranh, mỗi bước đi đều vô cùng vững vàng.

Gió đêm lướt qua ngọn cây, mang theo hương mai thoang thoảng từ xa.

“Lạnh không?” Phó Lăng Hạc dừng bước, bao hai bàn tay Vân Tranh vào lòng bàn tay mình thổi hơi ấm.

Vân Tranh lắc đầu, nhưng không nhịn được hắt hơi một tiếng nhỏ.

Phó Lăng Hạc lập tức nhíu mày, “Về thôi.”

“Đi thêm chút nữa đi mà.” Vân Tranh kéo tay áo anh làm nũng, “Mãi mới hít thở được không khí trong lành.”

Phó Lăng Hạc bất lực, dứt khoát cởi cúc áo khoác ngoài ra, bọc cả người cô vào lòng, “Đi thế này.”

Hơi ấm cơ thể anh truyền qua lớp áo sơ mi, Vân Tranh lập tức được bao bọc bởi luồng hơi ấm áp, cô áp má vào lồng n.g.ự.c anh, có thể nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của anh.

“Ai bảo tổng giám đốc Phó bình thường toàn giữ vẻ mặt lạnh lùng…” Vân Tranh chưa nói hết câu, lại bị Phó Lăng Hạc cù lét, cười khúc khích rúc vào lòng anh.

Trong lúc đùa giỡn, một bông tuyết khẽ đậu lên chóp mũi Vân Tranh. Cả hai cùng ngẩng đầu lên, phát hiện trên bầu trời đêm bắt đầu bay lất phất những hạt tuyết nhỏ.

“Tuyết rơi rồi!” Vân Tranh bất ngờ vươn tay ra, nhưng lại bị Phó Lăng Hạc kéo vào lòng.

“Phải về thôi.” Giọng anh kiên quyết, đã nửa ôm nửa bế cô quay về, “Ngày mai mà bị cảm thì mẹ và bà nội chắc chắn sẽ g.i.ế.c anh mất.”

Hệ thống sưởi trong phòng ngủ chính mở rất mạnh, Phó Lăng Hạc vừa vào cửa đã điều chỉnh nhiệt độ cao hơn.

Vân Tranh ngồi bên mép giường, nhìn anh bận rộn chuẩn bị nước tắm, đồ ngủ, không nhịn được nói, “Anh đừng căng thẳng thế, em không yếu ớt đến mức đó đâu.”

Phó Lăng Hạc dừng động tác, đi đến quỳ xuống trước mặt cô, hai tay nắm lấy tay cô, “Anh biết.”

Giọng anh đột nhiên trầm xuống, “Chỉ là… lần đầu làm chồng, cũng sợ mình làm không đủ tốt.”

Lòng Vân Tranh mềm nhũn, cúi người ôm lấy anh, “Anh đã là người chồng tốt nhất rồi, và cũng sẽ là người bố tốt nhất.”

Trong phòng tắm hơi nước mịt mù, Phó Lăng Hạc kiên quyết giúp Vân Tranh lau khô tóc mới cho phép cô lên giường.

Ngoan một chút đi! Thái tử gia Kinh Thành cúi đầu dụ dỗ cô vợ nhỏ mềm yếu

Chương 645