“Gấp vậy sao?” Vân Tranh khẽ ngẩng đầu, vài sợi tóc mái nhẹ nhàng trượt xuống gò má, giọng điệu mang chút ngạc nhiên.
“Sợ cô đổi ý, tôi sẽ phải chịu cảnh độc thân mất.”
Phó Lăng Hạc sải bước dài, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, anh đưa tay vén lại mấy sợi tóc mái trước trán cô, động tác nhẹ nhàng.
Đầu ngón tay ấm áp của Phó Lăng Hạc chạm vào trán cô, cảm giác tinh tế đó như một dòng điện, lan tỏa khắp cơ thể Vân Tranh.
Cô theo bản năng rụt người về sau, gò má ửng hồng, tim đập nhanh không kiểm soát được.
“Hôm nay không tiện sao?” Phó Lăng Hạc khẽ cụp mắt nhìn cô, ánh mắt mang theo sự dò hỏi.
Vân Tranh lắc đầu, giọng rất nhẹ: “Tiện ạ.”
“Tiện là tốt rồi.” Phó Lăng Hạc thầm thở phào nhẹ nhõm, anh đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mảnh mai của Vân Tranh, động tác này tự nhiên như thể đã làm hàng ngàn lần: “Dùng bữa xong chúng ta đi đăng ký kết hôn, Phó phu nhân.”
Vân Tranh vốn không hề có sự chuẩn bị tâm lý, tiếng ‘Phó phu nhân’ ấy của anh thực sự khiến cô có chút bối rối không biết phải làm sao.
Trong mắt cô thoáng qua một tia hoảng loạn, những ngón tay vô thức khẽ cuộn tròn trong bàn tay to lớn ấm áp của Phó Lăng Hạc, muốn rút ra nhưng lại luyến tiếc chút ấm áp đó.
Phó Lăng Hạc đương nhiên nhận ra hành động nhỏ bé này của cô, tay nắm lấy tay cô cũng khẽ siết chặt hơn một chút, như thể đang an ủi cô trong im lặng.
Hai người di chuyển đến nhà ăn, trên bàn đã bày đầy bữa sáng tinh xảo.
Phó Lăng Hạc lịch thiệp giúp cô kéo ghế, đợi cô ngồi ổn định rồi mới vòng sang đối diện Vân Tranh ngồi xuống.
Anh hơi nhoài người, tiện tay đổi vị trí bánh bao nhân kem trứng và bánh bao chiên trước mặt cô, cả quá trình diễn ra trôi chảy như mây nước, không hề có chút cố ý nào.
Vân Tranh có chút bất ngờ, cô không phải không thích ăn bánh bao chiên, chỉ là buổi sáng không quen ăn đồ quá dầu mỡ, bánh bao nhân kem trứng liền trở thành món cô thích và thường ăn nhất.
Anh làm sao mà biết được?
Phó Lăng Hạc dường như đã nhìn thấu sự nghi hoặc của cô, nhẹ giọng nói: “Đây là bánh bao nhân kem trứng hiệu Thường Ký, hương vị cũng được, cô nếm thử xem.”
Giọng anh bình ổn, không nghe ra chút khác thường nào, Vân Tranh thấy anh thản nhiên như vậy, cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ coi đó là trùng hợp.
Cô không nói gì nữa, lặng lẽ ăn bữa sáng trước mặt.
Vân Tranh vừa đặt dụng cụ ăn xuống, Phó Lăng Hạc đã chu đáo đưa khăn giấy cho cô.
“Cảm ơn anh.” Cô lịch sự nói lời cảm ơn, nhận lấy khăn giấy rồi tao nhã lau khóe miệng.
“ Tôi sẽ cùng cô về lấy sổ hộ khẩu trước, rồi chúng ta sẽ đến cục dân chính.” Giọng nói trầm ấm đầy từ tính của Phó Lăng Hạc bao trùm sự dịu dàng tuyệt đối.
Nghe thấy ba chữ ‘sổ hộ khẩu’, sâu thẳm trong mắt Vân Tranh chợt thoáng qua một tia cay đắng, suy nghĩ như bị bàn tay vô hình kéo đi, nhất thời thất thần.
Cô khẽ cụp mắt, nhẹ giọng nói: “Không cần đâu, sổ hộ khẩu của tôi có mang theo rồi.”
Phó Lăng Hạc khẽ khựng lại, có chút kinh ngạc, trong dự đoán của anh, với thái độ hiện tại của Vân gia đối với Vân Tranh, làm sao có thể giao sổ hộ khẩu cho cô giữ? Chuyện này thực sự nằm ngoài dự liệu của anh.
Cô đứng dậy trở lại phòng ngủ chính, lấy chiếc túi xách của mình, lấy cuốn sổ hộ khẩu mới toanh trong túi ra, đặt lên bàn trước mặt Phó Lăng Hạc, nhẹ nhàng đẩy về phía anh.
Phó Lăng Hạc theo bản năng đưa tay cầm lấy, ngón tay tùy ý lật mở, ánh mắt vô tình lướt qua, chỉ thấy trên trang chủ hộ, hai chữ ‘Vân Tranh’ hiện rõ ràng.
Lông mày anh khẽ nhíu lại, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, anh tiếp tục lật trang, nhưng lại phát hiện cả cuốn sổ hộ khẩu, ngoài trang cô đơn của Vân Tranh ra, không còn gì khác.
Nhìn những trang giấy trắng tinh đó, tim Phó Lăng Hạc chợt thắt lại.
--- Chương 5 Đăng ký kết hôn
Phó Lăng Hạc hoàn toàn không ngờ Vân gia lại làm tuyệt tình đến vậy, chuyển hộ khẩu của Vân Tranh ra khỏi sổ hộ khẩu của Vân gia.
Vân Tranh dù không phải con gái ruột của họ, nhưng cũng đã được nuôi dưỡng hơn 20 năm, là do họ nhìn lớn lên, ngay cả nuôi một con ch.ó cũng đã có tình cảm, huống hồ là một con người sống sờ sờ.
Bàn tay cầm cuốn sổ hộ khẩu của anh khẽ siết chặt, những cảm xúc phức tạp hiện lên trong mắt.
Phó Lăng Hạc ngẩng mắt liền chạm phải đôi mắt hơi đỏ hoe của Vân Tranh, chưa kịp mở lời thì Vân Tranh đã nói trước: “Mấy ngày trước họ đưa Vân Như Châu đi làm hộ khẩu thì tiện thể chuyển hộ khẩu của tôi ra ngoài luôn.”
“Dù sao tôi cũng không phải con ruột của họ, đó là điều nên làm.” Giọng cô nhàn nhạt, không thể nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.
Cứ để Vân Tranh trong sổ hộ khẩu, họ không yên tâm, sợ cô sẽ tranh giành tài sản thừa kế.
Nhưng Phó Lăng Hạc biết cô đang rất khó chịu trong lòng.
Vân gia có bốn đứa con, nhưng duy nhất chỉ có Vân Tranh là con gái, đương nhiên cô được Vân gia nâng niu mà lớn lên.
Là một tiểu thư Vân gia tự tin, rạng rỡ và phóng khoáng.
Nhưng chỉ sau một đêm, cha mẹ ruột lại không hề có quan hệ huyết thống với mình, tất cả sự sủng ái trong nhà cũng bị chuyển sang người khác.