Ngoan một chút đi! Thái tử gia Kinh Thành cúi đầu dụ dỗ cô vợ nhỏ mềm yếu

Chương 718

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Ninh Chi ôn hòa bổ sung, "Bọn mẹ chỉ đưa ra gợi ý, quyền quyết định cuối cùng vẫn nằm trong tay các con."

Vân Tranh cảm động nhìn hai người mẹ, "Cảm ơn các mẹ, có các mẹ giúp đỡ thật là tốt quá."

"À phải rồi, thợ chụp ảnh cũng phải đặt trước." Thẩm Lan Thục đột nhiên nhớ ra, "Phải chụp ảnh gia đình, và cả ảnh riêng của các bé nữa."

Ninh Chi gật đầu, "Tốt nhất nên tìm hai thợ chụp ảnh, trong đó một người phải chuyên chụp trẻ sơ sinh, họ biết cách bắt được khoảnh khắc và biểu cảm đẹp nhất."

Phó Lăng Hạc ghi lại điều này vào điện thoại, "Con sẽ bảo trợ lý liên hệ."

Cuộc thảo luận kéo dài đến giờ ăn tối.

Dì Ngô đã chuẩn bị xong bữa tối, mời mọi người dùng bữa.

Trên bàn ăn, chủ đề vẫn xoay quanh tiệc trăm ngày.

"Quà tặng cảm ơn con đề nghị nên đặt làm túi hương có tên các bé." Ninh Chi đề xuất, "Bên trong bỏ chút dược liệu an thần, vừa thiết thực lại vừa có ý nghĩa kỷ niệm."

Thẩm Lan Thục nếm một ngụm canh, gật đầu tán thưởng, "Ý này hay đấy. Mẹ quen một bậc thầy thêu Tô Châu, có thể nhờ cô ấy thêu con giáp của các bé lên."

Vân Tranh lắng nghe hai người mẹ nhiệt tình bàn luận, trong lòng ấm áp.

Cô lặng lẽ nắm tay Phó Lăng Hạc dưới bàn, khẽ nói, "Mọi người đều rất yêu thương các bé."

Phó Lăng Hạc nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, trong mắt tràn đầy dịu dàng, "Vì các bé xứng đáng nhận được tất cả tình yêu thương."

Sau bữa tối, hai người mẹ lại nhìn các bé đang say ngủ một lần nữa, rồi mới miễn cưỡng nói lời tạm biệt.

Tiễn hai vị trưởng bối về, Phó Lăng Hạc trở lại phòng ngủ, thấy Vân Tranh đang tựa vào đầu giường, ngẩn ngơ nhìn hai đứa bé trong nôi.

"Mệt rồi à?" Anh khẽ hỏi, ngồi xuống bên cạnh cô.

Vân Tranh lắc đầu, trong mắt lấp lánh nước, "Chỉ là cảm thấy... thật hạnh phúc. Có nhiều người yêu thương các bé như vậy, bảo vệ các bé lớn lên."

Phó Lăng Hạc ôm lấy vai cô, đặt một nụ hôn lên trán, "Đây mới chỉ là khởi đầu thôi."

--- Chương 425 Tiệc Đầy Tháng ---

Có lẽ tự mình chăm sóc con cái thì thời gian trôi nhanh hơn, chớp mắt một cái đã đến tiệc đầy tháng rồi.

Năm rưỡi sáng, khi trời còn tờ mờ sáng, ánh đèn dịu nhẹ đã thắp lên trong phòng ngủ chính của Đàn Khê Uyển.

Phó Lăng Hạc nhẹ nhàng rời khỏi giường, sợ làm kinh động đến Vân Tranh vẫn còn đang say ngủ.

Anh chân trần bước trên tấm thảm mềm mại, đi đến bên cũi, cúi người kiểm tra tình hình hai nhóc con.

Tiểu Vân Dực và Tiểu Vân Thư đang ngủ say, khuôn mặt nhỏ hồng hào, hàng mi dài đổ bóng nhỏ dưới ánh đèn.

Phó Lăng Hạc không kìm được đưa tay nhẹ nhàng chạm vào má con gái, Tiểu Vân Thư trong giấc ngủ nhíu mũi lại nhưng không tỉnh.

"Dậy sớm vậy à?" Giọng Vân Tranh vang lên từ phía sau, mang theo sự lười biếng của người mới tỉnh giấc.

Phó Lăng Hạc quay đầu lại, thấy Vân Tranh đã ngồi dậy, đang dụi mắt nhìn anh.

Cô mặc váy ngủ lụa, mái tóc đen dài xõa loạn trên vai, nhưng sắc mặt cực kỳ tốt, làn da căng mọng sáng bóng, thậm chí còn rạng rỡ hơn trước khi mang thai vài phần.

"Anh làm em thức giấc à?" Anh quay lại bên giường, cúi người nhẹ nhàng hôn lên môi cô, "Ngủ thêm chút nữa đi em, tiệc đầy tháng phải đến trưa mới bắt đầu."

Vân Tranh lắc đầu, vén chăn xuống giường, "Không ngủ được nữa, hôm nay là ngày trọng đại mà."

Cô chân trần đi đến bên cũi, cúi người nhìn hai đứa trẻ, ánh mắt tràn đầy dịu dàng, "Tối qua chúng ngủ ngon lắm, chỉ thức dậy có một lần."

Phó Lăng Hạc lấy ra từ tủ quần áo hai bộ lễ phục nhỏ tinh xảo, một bộ vest trắng nhỏ kết hợp cà vạt xanh dương, một bộ váy xòe bồng màu hồng kèm băng đô cùng màu.

Đây là do Thẩm Lan Thục đặc biệt đặt may từ Paris, khâu tay hoàn toàn, chất liệu mềm mại như mây.

"Bây giờ thay đồ cho chúng à?" Vân Tranh hỏi.

"Đợi thêm nửa tiếng nữa." Phó Lăng Hạc nhìn đồng hồ, "Cô giữ trẻ nói tốt nhất nên đợi chúng tự nhiên tỉnh dậy, nếu không dễ quấy khóc."

Vân Tranh gật đầu, đi đến trước gương soi toàn thân ngắm nghía.

Sau khi sinh con, vóc dáng cô hồi phục rất tốt, eo thon như cũ, thậm chí vì kiên trì tập yoga sau sinh, đường nét còn đẹp hơn trước.

Cô quay người nhìn Phó Lăng Hạc, "Lễ phục của em đâu?"

Phó Lăng Hạc sáng mắt, lấy ra một chiếc hộp quà tinh xảo từ sâu trong tủ quần áo, "Suýt nữa thì quên mất, đây là món quà bất ngờ dành cho em."

Vân Tranh tò mò mở hộp, bên trong là một chiếc váy dài màu vàng champagne, kiểu dáng đơn giản thanh lịch, phần váy được thêu hoa văn tinh xảo ẩn hiện dưới ánh đèn.

"Đây là......"

"Anh đã nhờ nhà thiết kế điều chỉnh lại theo số đo hiện tại của em."

Phó Lăng Hạc đi đến sau lưng cô, ôm lấy eo cô, "Em mặc vào chắc chắn sẽ rất đẹp."

Vân Tranh má ửng hồng, quay người hôn nhẹ lên môi anh, "Cảm ơn anh."

Đúng lúc này, trong cũi truyền đến tiếng động.

Tiểu Vân Dực tỉnh dậy, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn quanh, thấy cả bố và mẹ đều ở đây, liền nhoẻn miệng cười lộ ra hàm răng sữa chưa mọc.

"Có vẻ như tiểu thọ tinh của chúng ta đã dậy rồi." Phó Lăng Hạc đi tới, thuần thục bế con trai lên, "Nào, bố thay quần áo mới cho con nhé."

Tiểu Vân Dực rất hợp tác, mặc cho bố sắp đặt, chỉ khi Phó Lăng Hạc thắt cà vạt cho mình thì tò mò đưa tay ra với lấy.

Ngoan một chút đi! Thái tử gia Kinh Thành cúi đầu dụ dỗ cô vợ nhỏ mềm yếu

Chương 718