Quả nhiên, cô vừa đi đến cửa phòng trẻ sơ sinh đã nghe thấy tiếng thút thít khe khẽ của bé Vân Thư.
Bảo mẫu còn chưa kịp phản ứng, Vân Tranh đã nhanh chân đi đến bên nôi, bế con gái lên.
"Mẹ ở đây, bảo bối đói rồi đúng không?"
Vân Tranh thuần thục cởi vạt áo ngủ, bé Vân Thư lập tức theo bản năng tìm kiếm núm vú, cái miệng nhỏ háo hức ngậm lấy, bắt đầu dùng sức bú.
Khi Phó Lăng Hạc bước vào, anh thấy vợ đang ngồi trên ghế bập bênh, cúi đầu nhìn con gái trong lòng, ánh mắt dịu dàng đến mức có thể nhỏ ra nước.
Ánh nắng xuyên qua rèm voan chiếu lên người cô, phác họa một vầng sáng dịu nhẹ.
"Sao em biết con bé tỉnh rồi?" Phó Lăng Hạc nhẹ giọng hỏi, ngồi xổm cạnh ghế bập bênh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái.
Vân Tranh mỉm cười: "Làm mẹ đều thế cả, con có động tĩnh gì là có thể cảm nhận được ngay."
Cô nhíu mày, điều chỉnh lại tư thế: "Con bé này b.ú khỏe thật."
Phó Lăng Hạc chú ý đến nỗi đau thoáng qua giữa hàng lông mày cô: "Lại bị rách da rồi à?"
"Không sao đâu." Vân Tranh làm như không có gì nói, nhưng tư thế cho b.ú rõ ràng có chút cứng ngắc.
Ở chiếc giường trẻ sơ sinh bên cạnh, bé Vân Dực cũng đã tỉnh dậy, đang yên lặng chơi ngón tay của mình.
Phó Lăng Hạc bế con trai lên kiểm tra tã lót: "Thằng nhóc này đúng là đỡ lo, tỉnh rồi cũng không quấy."
"Thằng bé giống anh, cảm xúc ổn định." Vân Tranh dịu dàng nhìn hai bố con: " Nhưng lát nữa cũng đến giờ cho b.ú rồi, anh đi hâm nóng sữa mẹ trong tủ lạnh trước đi."
Bé Vân Thư ăn vội vàng, chẳng mấy chốc đã ợ hơi.
Vân Tranh nhẹ nhàng vỗ lưng bé, nhóc con thỏa mãn nheo mắt lại, bàn tay nhỏ vô thức nắm lấy áo mẹ.
"Đổi bên nhé?" Phó Lăng Hạc hỏi, đã chuẩn bị sẵn khăn cho b.ú sạch sẽ.
Vân Tranh gật đầu, cẩn thận điều chỉnh tư thế.
Khi đổi bên, Phó Lăng Hạc thấy chỗ n.g.ự.c cô sưng đỏ rõ ràng, lập tức nhíu mày: "Lại bị viêm rồi à?"
"Chỉ là hơi tắc sữa thôi." Vân Tranh nói nhẹ bẫng: "Chườm nóng một lát là được."
Phó Lăng Hạc không nói gì, chỉ đau lòng hôn lên đỉnh đầu cô.
Anh biết quyết tâm nuôi con bằng sữa mẹ của Vân Tranh, dù bác sĩ từng nói sữa cô có thể không đủ cho cặp song sinh, dù mỗi lần cho b.ú xong đều đau đến toát mồ hôi, cô cũng chưa bao giờ than vãn.
Sau khi bé Vân Thư ăn no, Vân Tranh giao con bé cho Phó Lăng Hạc vỗ ợ hơi, còn mình thì đón lấy con trai bắt đầu cho b.ú bên kia.
Bé Vân Dực b.ú sữa hoàn toàn khác với em gái, chậm rãi ngậm lấy, thỉnh thoảng còn ngừng lại cười với mẹ.
"Thằng nhóc này ăn ít quá." Vân Tranh có chút lo lắng nhìn con trai: "Có khi nào sữa không đủ không?"
Phó Lăng Hạc một tay ôm con gái đang ợ hơi, một tay an ủi đặt lên vai vợ: "Bác sĩ nói cân nặng của thằng bé tăng trưởng bình thường, đừng lo. Lát nữa anh pha thêm chút sữa bột cho con."
Cho hai đứa bé ăn xong, Vân Tranh rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt có chút tái nhợt.
Phó Lăng Hạc chú ý thấy cô lén xoa xoa thắt lưng, lập tức đặt hai đứa bé trở lại nôi, đỡ cô đứng dậy.
"Đi nằm một lát đi, anh trông các con." Giọng điệu của anh không cho phép từ chối.
Vân Tranh lắc đầu: "Lát nữa em còn phải..."
"Tranh Tranh." Phó Lăng Hạc ngắt lời cô, giọng nói dịu dàng nhưng kiên định: "Các con ăn no rồi, anh trông được mà, em đi nghỉ đi, ngoan!"
Vân Tranh há miệng định phản bác, nhưng đột nhiên cảm thấy một trận choáng váng, đành phải vịn vào thành nôi.
Phó Lăng Hạc không nói hai lời bế cô theo kiểu công chúa, đưa về giường phòng ngủ chính.
"Anh đi lấy khăn nóng và thuốc giảm viêm cho em." Anh đắp chăn cho cô: "Không được phép dậy."
Vân Tranh yếu ớt gật đầu, nhắm mắt lại.
Phó Lăng Hạc đứng bên giường nhìn cô một lát, đau lòng đến mức lồng n.g.ự.c thắt lại.
Kể từ khi sinh con, Vân Tranh cứ như được gắn radar, dù mệt đến mấy, chỉ cần con thút thít một tiếng là sẽ tỉnh dậy ngay.
Áp lực nuôi con bằng sữa mẹ cho cặp song sinh khiến cô hầu như không có giấc ngủ liên tục quá bốn tiếng.
Anh rón rén đi ra khỏi phòng, đúng lúc gặp bảo mẫu bưng trà nóng đến: "Thưa ông chủ, tôi đã nấu trà thông thảo cho phu nhân, tốt cho tuyến sữa ạ."
Phó Lăng Hạc đón lấy khay trà: "Cảm ơn cô. Hai đứa bé vừa mới ăn xong, cô trông chừng chút nhé, tôi đi chăm sóc phu nhân."
Trở về phòng ngủ chính, Vân Tranh đã ngồi nửa dậy đang lướt điện thoại.
Phó Lăng Hạc đưa trà cho cô: "Xem gì mà chăm chú thế?"
"Diễn đàn nuôi con bằng sữa mẹ." Vân Tranh nhíu mày: "Có người nói lecithin có thể làm giảm tắc sữa..."
Phó Lăng Hạc cầm lấy điện thoại của cô: "Anh đã liên hệ với chuyên gia tư vấn cho con b.ú giỏi nhất rồi, sáng mai sẽ đến nhà."
Anh ngừng lại một chút: "Bây giờ, uống hết cốc trà này, rồi đi ngủ."
Vân Tranh ngoan ngoãn uống trà, khi nằm xuống không nhịn được hỏi: "Tiểu Thư và Tiểu Dực..."
"Bảo mẫu đang trông mà, có chuyện gì sẽ gọi chúng ta." Phó Lăng Hạc nằm cạnh cô, ôm cô vào lòng: "Ngủ đi, chỉ một tiếng thôi."
Vân Tranh cuộn mình trong lòng anh, cuối cùng cũng thả lỏng.
Phó Lăng Hạc nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dỗ cô ngủ như dỗ trẻ con.
Chưa đầy năm phút, hơi thở của cô đã trở nên đều đặn và sâu.