Ngoan một chút đi! Thái tử gia Kinh Thành cúi đầu dụ dỗ cô vợ nhỏ mềm yếu

Chương 73

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“Tranh, chắc chắn là cậu nghĩ nhiều rồi, hai cậu bây giờ vẫn đang trong giai đoạn hòa hợp, cậu phải cố gắng tìm hiểu anh ấy nhiều hơn, mới biết hai người có hợp nhau hay không chứ?”

Sầm Lê An, với vai trò trợ công, cũng đã nát cả tấm lòng, những gì nên nói và không nên nói cô ấy đều đã nói rồi, dù sao cuối cùng có thể ở bên nhau hay không thì đều tùy thuộc vào duyên phận của hai người họ.

“Tranh, tớ không nói chuyện với cậu nữa, điện thoại của tớ chỉ còn 1% pin thôi, chờ tin tốt của cậu nhé!”

Lời Sầm Lê An vừa dứt, cuộc gọi liền bị ngắt, Vân Tranh biết chắc là điện thoại của cô ấy đã hết pin.

Cô bị lời nói của Sầm Lê An làm cho rối bời, bực bội tựa lưng vào ghế sofa…

Sáng sớm ngày thứ hai, trời còn chưa sáng hẳn thì Vân Tranh đã tỉnh giấc.

Hôm nay phải về khu nhà cũ của Phó gia để gặp trưởng bối, Vân Tranh sao cũng không ngủ được. Tuy nhiên, bây giờ vẫn còn quá sớm, cô cũng không muốn rời giường.

Cô kéo chăn lên cao, trùm kín đầu.

Ngay lập tức, một mùi hương gỗ nồng nàn bao bọc lấy Vân Tranh.

Vân Tranh rất quen thuộc với mùi này, đây là mùi của Phó Lăng Hạc.

Hôm qua Phó Lăng Hạc đã ngủ trên giường cô, người giúp việc chưa kịp thay ga trải giường, nên trên chăn tự nhiên còn vương vấn mùi hương của anh.

Trong mùi hương gỗ quen thuộc này, đáy lòng Vân Tranh dâng lên một tình cảm khó tả.

Những dây thần kinh vốn đang căng thẳng của cô, lại dần dần thả lỏng dưới làn hương bao quanh. Trong đầu cô cũng từ từ hiện lên gương mặt tuấn tú của Phó Lăng Hạc cùng những lời Tầm Lê An nói.

Suy nghĩ của cô cũng theo đó mà bay xa, đến khi cô định thần lại thì trời đã sáng rõ.

Vân Tranh không còn nằm nán trên giường nữa, cô đứng dậy vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.

Cô thu dọn đơn giản rồi xuống lầu ăn sáng. Phó Lăng Hạc hôm qua đã nói họ sẽ về vào buổi chiều, nên bây giờ cô cũng chưa vội thay quần áo.

Vân Tranh vốn nghĩ hôm nay mình đã dậy đủ sớm rồi, không ngờ Phó Lăng Hạc đã ngồi dùng bữa trong phòng ăn.

Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa vặn chạm phải Vân Tranh. Phó Lăng Hạc đặt dụng cụ ăn xuống, cầm khăn giấy lau khóe môi một cách tao nhã, “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Vân Tranh chào anh rồi bước về phía phòng ăn.

“Sao không ngủ thêm một chút?” Phó Lăng Hạc đứng dậy ga lăng kéo ghế cho cô, đợi cô ngồi xuống, anh mới trở lại vị trí của mình.

“Chắc là chiều nay phải về nhà cũ nên có chút lo lắng, không ngủ được.” Vân Tranh cũng không tìm cớ khác, thành thật nói.

Phó Lăng Hạc khẽ bật cười, dịu dàng an ủi cô, “Đừng căng thẳng, mọi người trong nhà đều rất dễ tính, họ cũng rất thích em.”

Anh vừa nói vừa múc một bát cháo yến mạch sữa dừa nhỏ cho Vân Tranh, “Ăn sáng trước đi, rồi lên lầu ngủ bù một chút.”

“Không cần đâu, không ngủ được nữa rồi.” Vân Tranh cầm thìa, từng chút một ăn chén cháo trước mặt.

Phó Lăng Hạc tuy đã ăn no, nhưng vẫn không nỡ rời đi, cứ ngồi đối diện cô lặng lẽ nhìn cô.

“Hôm nay anh không cần đến công ty sao?” Vân Tranh thấy Phó Lăng Hạc vẫn ngồi đối diện nhìn mình, không khỏi tò mò hỏi.

“Không cần.” Ánh mắt Phó Lăng Hạc vẫn dán chặt vào Vân Tranh, giọng điệu nhẹ nhàng, “Mấy việc ở công ty anh đã sắp xếp xong cả rồi, hôm nay anh chuyên tâm ở bên em.”

Vân Tranh khẽ gật đầu, chuyên tâm uống cháo. Nhưng ánh mắt nóng bỏng của Phó Lăng Hạc khiến cô hơi không thoải mái, má ửng hồng, cô trách yêu, “Anh cứ nhìn em chằm chằm như vậy, em ngại không dám ăn nữa.”

“Xin lỗi.” Nụ cười trên khóe môi Phó Lăng Hạc càng sâu hơn, anh ngoan ngoãn dời tầm mắt khỏi cô một chút.

Vân Tranh vẫn luôn lén lút chú ý động tác của người đàn ông, thấy anh quả nhiên đã dời mắt khỏi mình, khóe môi khẽ cong lên một độ cong nhỏ đến mức chính cô cũng khó nhận ra.

Cô ăn no đặt dụng cụ ăn xuống, Phó Lăng Hạc liền rất tự nhiên đưa khăn giấy cho cô.

Vân Tranh nói cảm ơn, nhận khăn giấy lau khóe môi, sau đó hai người cùng nhau đi đến phòng khách.

Vân Tranh tuy dậy sớm, nhưng cả người vẫn có chút mơ màng, trong phòng chứa đồ có bao nhiêu là quần áo mà cô vẫn không chọn được bộ nào ưng ý.

Cô ngồi trên ghế thay đồ, ánh mắt nhanh chóng lướt qua từng hàng quần áo, đến mức hoa cả mắt.

--- Chương 50 ---

Phó Lăng Hạc đích thân búi tóc cho Tranh Tranh!

Vân Tranh đang lo lắng, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, cô đành dừng việc chọn quần áo lại để ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra, gương mặt tuấn tú của Phó Lăng Hạc liền xuất hiện ở cửa.

“Có chuyện gì không?” Giọng Vân Tranh lạnh nhạt, nhưng lễ nghi cơ bản vẫn có, ít nhất là cô không bày ra vẻ mặt khó chịu với anh.

Trên thế giới này, ngoài Vân Tranh ra, chưa từng có ai có thể nói chuyện với Phó Lăng Hạc như vậy.

Phó Lăng Hạc cũng không tức giận, ngược lại khóe môi còn cong lên một nụ cười cưng chiều.

Anh đưa túi đồ trong tay cho Vân Tranh, “Anh chuẩn bị quần áo cho em, mở ra xem có thích không?”

Vân Tranh chần chừ một lúc, mới giơ tay nhận lấy túi đồ.

Cô cũng không đặt quá nhiều kỳ vọng vào bộ đồ anh tặng, dù sao trong phòng chứa đồ có bao nhiêu là quần áo mà cô còn chưa chọn được bộ nào ưng ý.

Ngoan một chút đi! Thái tử gia Kinh Thành cúi đầu dụ dỗ cô vợ nhỏ mềm yếu

Chương 73