Ngoan một chút đi! Thái tử gia Kinh Thành cúi đầu dụ dỗ cô vợ nhỏ mềm yếu

Chương 97

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Khương Yên nhìn Vân Thiên Khâm đang nổi giận, vội vàng lên tiếng khuyên nhủ, “Thôi được rồi, anh đừng giận nữa, em gọi điện thoại cho con bé thử xem.”

Khương Yên cũng không biết lấy đâu ra tự tin, cho rằng Vân Tranh sẽ không chặn cô ta.

--- Chương 66 ---

Vân Tranh đã chặn tất cả bọn họ!

Một giây sau, giọng nữ máy móc của hệ thống đột ngột truyền ra từ điện thoại.

Sắc mặt Khương Yên cứng đờ, nhưng vẫn không từ bỏ ý định thử lại một lần nữa, trong điện thoại vẫn là giọng nữ máy móc đó.

Vân Tranh đã chặn cả cô ta rồi!

Những người còn lại trong phòng khách không cần thử cũng biết, chắc chắn đều bị Vân Tranh chặn rồi.

Bây giờ cả Vân gia không có một ai có thể liên lạc được với Vân Tranh!

“Thật là quá đáng! Đúng là phản trời rồi, Vân Tranh bây giờ danh nghĩa vẫn là người nhà Vân gia chúng ta, lại dám đối xử với chúng ta như vậy, đúng là đồ bạch nhãn lang không thể nuôi chín!” Vân Thiên Khâm đập mạnh bàn, tức đến nỗi đứng phắt dậy.

“Cái nhà này không có ai liên lạc được với nó đúng không?”

Lời ông ta vừa dứt, Vân Ngạn Trừng vừa làm xong bài tập, đang đeo tai nghe chơi game thì đúng lúc từ trên lầu đi xuống.

Vân Ngạn Trừng hoàn toàn không nhận ra bầu không khí căng thẳng trong phòng khách.

Cậu bé vừa nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, ngón tay linh hoạt điều khiển nhân vật game.

Vừa ngân nga một giai điệu nhỏ không thành tiếng đi về phía phòng khách, hoàn toàn không biết một cơn bão sắp ập đến chính mình.

“Vân Ngạn Trừng!” Vân Thiên Khâm gầm lên một tiếng, như tiếng sấm nổ ngang trời, dọa Vân Ngạn Trừng giật mình, suýt chút nữa làm rơi điện thoại.

Cậu bé vội vàng tháo tai nghe, vẻ mặt ngơ ngác nhìn người cha đang trừng mắt giận dữ, mơ hồ hỏi, “Ba, sao vậy? Có chuyện gì thế ạ?”

“Mày cái đồ vô dụng, chỉ biết chơi game, mỗi ngày ngoài chơi game ra còn biết làm gì nữa?”

Vân Thiên Khâm vốn đã ôm một bụng tức không có chỗ xả, nhìn thấy cái dáng vẻ c.h.ế.t tiệt của con trai mình, nó đúng là túi trút giận của ông ta!

Vân Ngạn Trừng vẻ mặt vô tội nhìn cha mình, không kìm được biện hộ cho bản thân, “Con đã làm xong bài tập rồi!”

“Làm xong bài tập thì giỏi lắm sao? Có bản lĩnh thì thi được hạng nhất về mà xem.”

Vân Thiên Khâm nhìn Vân Ngạn Trừng nhỏ tuổi mà còn dám cãi lại, có cảm giác hận sắt không thành thép.

“Ba, hôm nay con đâu có chọc giận ba đâu, ai chọc ba tức giận thì ba trút giận lên người đó đi! Cứ lôi con một đứa trẻ con ra làm gì?”

Cái miệng của Vân Ngạn Trừng vốn đã rất lanh lợi, nói chuyện cứ líu lo không ngừng.

“Trừ cô chị Vân Tranh yêu quý nhất của mày ra, nhà chúng ta còn ai có bản lĩnh chọc ba giận đến mức này?” Vân Dung Thiêm khẽ tựa khuỷu tay lên thành ghế sofa, chống cằm, vẻ mặt hóng chuyện không sợ lớn chuyện.

Nhắc đến Vân Tranh, đôi mắt nhỏ của Vân Ngạn Trừng lập tức sáng lên, cậu bé bước những bước chân ngắn ngủn vội vàng đi về phía Vân Dung Thiêm.

Cậu bé ngồi xuống bên cạnh Vân Dung Thiêm, nghiêng đầu nghiêm túc hỏi, “Anh hai, chị Tranh Tranh của em sao rồi ạ?”

“Còn sao nữa? Chị Tranh Tranh của mày giỏi lắm, chặn hết tất cả chúng ta rồi.” Vân Dung Thiêm nói.

Vân Ngạn Trừng nghe vậy cả người đều thở phào nhẹ nhõm, thần sắc cũng trở nên lười biếng.

“Em tưởng chuyện gì cơ.” Cậu bé vắt chéo chân, bình thản bật điện thoại, “Chặn thì chặn thôi, dù sao đây chẳng phải là chuyện trong dự liệu sao?”

“Ba, lúc đó ba ức h.i.ế.p chị Tranh Tranh của con, đuổi chị ấy đi thì đáng lẽ phải nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay.”

Ngày xưa cậu bé đã ôm c.h.ặ.t c.h.â.n Vân Tranh c.h.ế.t sống không cho chị ấy đi, chính là ba cậu, không … nói chính xác hơn thì phải là tất cả mọi người có mặt ở đây, đều muốn đuổi Vân Tranh đi!

Bây giờ chị Vân Tranh chặn họ, đó hoàn toàn là do họ tự làm tự chịu!

Đáng đời!

Dù sao chị Tranh Tranh cũng không chặn cậu, tuyệt đối sẽ không chặn đứa em trai yêu quý của mình.

Nhưng nhìn thấy ba mình sốt ruột muốn tìm chị Tranh Tranh như vậy, chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.

Cho dù cậu không bị chặn, cậu cũng sẽ không nói chuyện này cho họ biết.

Vân Ngạn Trừng tuy còn nhỏ, nhưng tính toán rất tinh, nhưng Vân Dung Thiêm ngồi bên cạnh cậu bé còn tinh hơn!

Mặc dù đều là cáo ngàn năm, nhưng trước mặt Vân Dung Thiêm thì cậu bé vẫn còn quá non.

“Vân Tranh có thể chặn tất cả chúng ta, nhưng tuyệt đối sẽ không chặn mày đâu!”

Vân Dung Thiêm khẽ hừ một tiếng, đưa tay giật lấy điện thoại của Vân Ngạn Trừng.

“Anh hai! Anh làm gì mà giật điện thoại của em!” Vân Ngạn Trừng lập tức bật dậy từ ghế sofa, đưa tay với lấy chiếc điện thoại Vân Dung Thiêm đang giơ cao, nhưng khoảng cách chiều cao vẫn ở đó.

Cậu bé nhảy mấy cái, đều không chạm được vào góc điện thoại.

“Đừng quậy, Trừng Trừng, anh hai xem lịch sử trò chuyện của em và Tranh Tranh.” Vân Dung Thiêm vừa tránh né đòn tấn công của Vân Ngạn Trừng, vừa thành thạo mở khóa điện thoại, ngón tay lướt nhanh trên màn hình.

“Anh dựa vào cái gì mà xem! Đây là riêng tư của em!” Vân Ngạn Trừng tức đến mức mắt đỏ hoe, giận dữ trừng mắt nhìn Vân Dung Thiêm, “Trả cho em!”

“Mày mà không giấu chúng ta chuyện gì, sao lại kích động thế?” Vân Dung Thiêm nhướng mày, khóe môi cong lên một nụ cười giảo hoạt, ánh mắt vẫn dừng lại trên màn hình điện thoại.

Ngoan một chút đi! Thái tử gia Kinh Thành cúi đầu dụ dỗ cô vợ nhỏ mềm yếu

Chương 97