Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian

Chương 100

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Bầu không khí u uất lập tức tan biến. Quý Tranh bỗng bật cười: "Sở Lăng, nghe lời đại sư đi. Không được cử động, cũng không được nói gì. Để đại sư giận thì anh coi như xong đời rồi đấy!"

Sở Lăng định mở lời xin lỗi, nhưng khi chạm phải ánh mắt lạnh như băng của Lâm Khê, anh liền lập tức ngậm chặt miệng, nằm im không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.

Ánh mắt đại sư quả thực đáng sợ lạ lùng, như thể muốn rút kiếm ra xé xác anh đến nơi vậy.

Lâm Khê khẽ day thái dương. Hai người này hình như xem cô như không khí, vừa rồi lại diễn một màn bi kịch chia ly, ân hận tột cùng ngay trước mắt cô.

Linh khí quý giá lắm, cô không muốn lãng phí thêm để cứu chữa lần hai đâu. Phải tăng thù lao, chắc chắn phải tăng thù lao!

Quý Tranh khẽ cong khóe môi: "Đại sư Lâm, thành thật xin lỗi. Lúc nãy chúng tôi đã hơi quá xúc động."

Lâm Khê phẩy tay: "Thôi được rồi, đừng mãi xin lỗi. Chúng ta còn khách sáo gì nữa chứ? Cứ coi như người nhà là được."

Quý Tranh vô cùng cảm động. Khi cô rơi vào tuyệt vọng nhất, đại sư đã xuất hiện như một ánh sáng giữa đêm đen, không hề chần chừ mà ra tay cứu giúp cô và Sở Lăng.

Chưa kịp cảm động bao lâu, vị đại sư với vẻ thánh thiện ban nãy bỗng nhiên đổi giọng, "Nói trước nhé, trong giờ làm việc chỉ bàn chuyện tiền bạc, không nói chuyện tình cảm. Tình trạng của mấy người thế này tính là làm việc thêm giờ, phải tính thêm phí."

Quý Tranh: "..."

Vậy là cảm động vô ích rồi. Đại sư vẫn giữ nguyên bản chất, chỉ chăm chăm kiếm tiền.

Quý Tranh cười đáp: "Không thành vấn đề, chúng tôi chắc chắn sẽ không quỵt tiền đâu."

Lâm Khê hài lòng gật đầu, "Tốt lắm."

Quý Tranh ngập ngừng, khó khăn mở lời, "Đại sư, Hàn Mỹ Nguyệt không biết đã dùng thủ đoạn gì mà chúng tôi cảm thấy toàn thân mềm nhũn, nóng ran, dường như đã trúng phải thứ gì đó."

Lâm Khê trầm tư, "Tình cổ Miêu Cương."

Tuy nhiên, loại tình cổ mà hai người họ mắc phải có chút khác biệt so với ghi chép trong sách, dường như đã bị ai đó cải biến.

Nghĩ đến cổ thuật Miêu Cương... cô chợt nhớ đến Khương Viện Viện, người này chính là Thánh nữ của Miêu Cương.

Lâm Khê lấy điện thoại ra nhắn tin, báo cho Khương Viện Viện đến "bắt người", tiện thể gọi luôn một chiếc xe cứu thương.

Khương Viện Viện nhanh chóng trả lời: "Chị đại, em đến ngay đây!"

Dưới lầu.

Từng giây từng phút trôi qua, Hàn Mỹ Nguyệt càng lúc càng sốt ruột, lòng bất an không thôi.

Người phụ nữ kia đã lên lầu khá lâu, cô ta lại còn biết về cổ trùng. Lỡ như cô ta giải được thánh vật của Đại sư Khương thì sao?

Không, không thể nào!

Đại sư Khương là người bất khả chiến bại, là người mạnh nhất thế giới, không ai có thể sánh kịp chị ấy.

Hàn Mỹ Nguyệt cắn chặt môi dưới, không thể cứ tiếp tục chờ đợi thế này.

Ước chừng thời gian, Quý Tranh và vệ sĩ của cô ta chắc hẳn đã xong bước cuối cùng, lúc này mà đưa người lên sẽ bắt gặp cảnh tượng " không hay ho" của họ.

Nếu không ổn, cô ta sẽ tự mình lên đó, chụp những bức ảnh kia cũng đủ để hủy hoại Quý Tranh.

Hàn Mỹ Nguyệt cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo, "Phó tổng, ông cụ Quý mừng thọ bảy mươi tuổi, mọi người cứ đứng đây thế này cũng không tiện lắm, hay là chúng ta cứ vào tiền sảnh nghỉ ngơi trước đã?"

Phó Kinh Nghiêu không biểu lộ cảm xúc gì, "Đừng để tôi phải lặp lại lời vợ tôi."

Mọi người liếc nhìn nhau, im lặng như tờ.

Rất rõ ràng, tiểu thư nhà họ Hàn đang muốn gây chuyện. Cô cả nhà họ Quý mất tích đã lâu, chắc chắn trên lầu hai đã xảy ra chuyện lớn.

Họ chợt hiểu ra, mình đã bị Hàn Mỹ Nguyệt lợi dụng để làm bia đỡ đạn.

Nếu thực sự nhìn thấy điều không nên thấy, họ sẽ bị buộc phải đứng về phía nhà họ Hàn.

Mà nhà họ Hàn giờ đã suy yếu, không thể so với nhà họ Quý, càng không thể so với nhà họ Phó.

Tiểu thư nhà họ Hàn này có phải bị hỏng đầu rồi không? Không củng cố mối quan hệ thì thôi, lại còn dám đắc tội cùng lúc với hai đại gia tộc. Lão gia nhà họ Hàn mà biết chuyện này chắc tức đến bật nắp quan tài mất.

Không một ai nói đỡ cho cô ta. Hàn Mỹ Nguyệt nắm c.h.ặ.t t.a.y đến mức run rẩy.

Đồ vô dụng!

Những kẻ này toàn là gió chiều nào xoay chiều đó, chẳng có chút khí phách nào, Phó Kinh Nghiêu bảo làm gì thì làm nấy.

Hàn Mỹ Nguyệt giận dữ, cơn giận bùng lên khiến cô ta mất đi lý trí.

Đại sư Khương đã dặn, thánh vật mỗi tháng chỉ dùng được một lần, nhưng cô ta không thể bận tâm nhiều như vậy.

Cô ta phải hạ cổ Phó Kinh Nghiêu, để anh phải nếm trải cảm giác thống khổ tận cùng.

Biểu cảm của Hàn Mỹ Nguyệt thay đổi, cô ta từng bước tiến về phía Phó Kinh Nghiêu, móng tay nhanh chóng chuyển thành màu đen.

"Phó tổng, tôi đã nói chuyện tử tế mà anh không nghe, lại còn muốn ép tôi ra tay..."

Lời chưa dứt, móng tay Hàn Mỹ Nguyệt bỗng nhiên bốc cháy, cơn đau dữ dội lan khắp toàn thân.

"Á... á á!"

Phó Kinh Nghiêu có chút hoang mang.

Lâm Khê không có ở đây, vậy rốt cuộc là ai đã làm điều này?

Chứng kiến Hàn Mỹ Nguyệt bỗng dưng phát điên, vật vã lăn lộn trên sàn nhà, đám đông lập tức hốt hoảng tránh xa người phụ nữ điên rồ này.

Hàn Mỹ Nguyệt hét lên: "Sao lại thế này? Linh vật, á á!"

Càng lại gần Phó Kinh Nghiêu, cô ta càng cảm thấy đau đớn dữ dội, giờ chỉ muốn tháo chạy ngay lập tức.

Hàn Mỹ Nguyệt hoảng loạn xô đẩy giữa đám đông, vô tình va phải một cô gái ăn vận có phần khác biệt.

Người phụ nữ này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, đường nét gương mặt rất giống với đại sư Khương.

Hàn Mỹ Nguyệt vô thức lùi lại, "Cô là ai?"

"À, may mà kịp lúc." Khương Viện Viện ngáp một cái thật dài, "Mùi này quen quá."

Cô ấy nắm lấy tay Hàn Mỹ Nguyệt, quan sát kỹ lưỡng một lát.

"Tình cổ."

"Chậc, cuối cùng thì sư tỷ của tôi cũng lộ diện rồi."

“Cô có ý gì?”

Hàn Mỹ Nguyệt đứng cạnh Khương Viện Viện, tâm trí cô ta rối bời vì những thông tin kinh hoàng.

Cô gái này mặc một bộ đồ đen tuyền từ đầu đến chân, trên cổ tay đeo ba chiếc chuông bạc lấp lánh, trông y hệt như đại sư Khương.

Cô ta có liên quan gì đến đại sư Khương?

Khương Viện Viện lạnh lùng hừ một tiếng, “Dược nhân do sư tỷ bồi dưỡng, cái mùi này đúng là khiến người ta buồn nôn.”

Dược nhân?

Hàn Mỹ Nguyệt chưa thể hiểu ngay, nhưng chỉ nghe cái tên thôi cũng đủ biết đây không phải thứ gì tốt lành.

Cô ta hỏi: “Dược nhân là gì?”

Khương Viện Viện buông tay cô ta ra, ánh mắt sắc bén: “Dược nhân ư, là công cụ để nuôi cổ trùng đấy.”

Đồng tử của Hàn Mỹ Nguyệt co rút lại, "Không, tôi không phải là dược nhân, tôi và đại sư Khương là bạn bè mà."

Khương Viện Viện như nghe được một câu chuyện cười lớn nhất thế gian, đôi môi nhếch lên khinh thường: “Sư tỷ của tôi độc ác tàn nhẫn, từ trước đến nay chưa từng kết bạn với ai. Bên cạnh chị ta chỉ có dược nhân và cổ trùng thôi.”

“Chị ta đặc biệt yêu thích dùng m.á.u tươi và da thịt, nhất là của những cô gái có làn da mịn màng như cô, để nuôi dưỡng cổ trùng đấy.”

Hàn Mỹ Nguyệt run rẩy, "Cô nói bậy! Tôi phải về nhà, đúng, về nhà..."

Cô ta ra sức đẩy người đối diện, nhưng Khương Viện Viện chỉ khẽ lắc nhẹ chuông bạc.

Hàn Mỹ Nguyệt đứng yên tại chỗ, không thể nhúc nhích dù chỉ một phân, vô cùng kinh ngạc. Năng lực này giống hệt đại sư Khương!

“Cô rốt cuộc là ai?”

Khương Viện Viện cười tươi như hoa nở, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo, “Tại sao tôi phải nói cho cô biết?”

“Cô!”

Hàn Mỹ Nguyệt tức giận tột độ, không biết cô gái này từ đâu chui ra. Hôm nay quả là một ngày xui xẻo, liên tiếp gặp phải hai người phụ nữ kỳ quái.

Khương Viện Viện vừa lắc chuông vừa bước về phía trước, "Đi thôi, chị đại đang đợi chúng ta trên lầu."

Hàn Mỹ Nguyệt không thể khống chế cơ thể, giơ tay lên, nhảy nhót như một con rối vô tri.

A a! Hình tượng của cô ta đã hoàn toàn bị phá hủy!

Mọi người chứng kiến cảnh tượng quái dị này, đều lùi sâu vào góc tường.

Có người bạo gan hỏi: "Phó tổng, chuyện này là..."

Phó Kinh Nghiêu đã nhận được tin nhắn từ Lâm Khê, báo hiệu mọi việc đã ổn thỏa, có thể giải tán đám đông.

Anh lạnh lùng lên tiếng, "Mọi người về sảnh chính trước đi, ai muốn làm gì thì làm."

“Quý Hành, chuyện của Quý gia, cậu tự liệu đi.”

Nói xong, Phó Kinh Nghiêu bước lên lầu.

Quý Hành trừng mắt, chỉ vào mình, "Em sao?"

Cậu ta không biết phải làm thế nào, sao lại giao cho cậu ta sắp xếp một đám đông lớn như vậy chứ?

Vô số cặp mắt đang đổ dồn về phía mình, Quý Hành đành cứng rắn lên tiếng: "Ha ha, các cô chú, anh chị, xin mời theo cháu, chúng ta đi ra sảnh chính tiếp tục vui vẻ."

“À, nhầm rồi! Mọi người cứ nghỉ ngơi, thư giãn một chút đi.”

“Cháu xin đại diện nhà họ Quý cảm ơn mọi người đã đến dự sinh nhật ông nội. Mọi người cứ ăn uống vui vẻ, tận hưởng buổi tiệc trọn vẹn nhé…”

Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian

Chương 100