Khương Viện Viện không khỏi ngưỡng mộ anh ta: "Lục Lục, mau đi thôi."
Lục Lục lè lưỡi, ra chiều không muốn đi chút nào.
Khương Viện Viện chống tay lên hông, thúc giục: "Nhanh lên đi, về ta thưởng cho mi ba cây xúc xích cay."
Lục Lục nghĩ đến món xúc xích cay mà thèm nhỏ dãi.
Vì đồ ăn ngon, xông pha thôi!
Nó lao vào trái tim Sở Lăng, nuốt chửng con t.ì.n.h d.ụ.c cổ kia, rồi nhanh chóng quay lại chỗ cũ để nghỉ ngơi.
Sau khi nuốt chửng hai con t.ì.n.h d.ụ.c cổ thối hoắc, nó cần cả một đêm để hồi phục hoàn toàn.
Khương Viện Viện nhìn quanh quất một lượt: "Cổ trùng đã được xử lý xong xuôi, giờ thì tôi sẽ mang người đi."
Hàn Mỹ Nguyệt vội vã thét lên: "Quý Tranh, lẽ nào cô không muốn biết sự thật năm xưa ư?"
Cô ta đang nhắc đến chuyện của Hạ Đình, nhưng Quý Tranh chỉ thờ ơ đáp: "Không muốn. Chuyện đã qua tôi không muốn nhắc lại nữa, tôi đã không còn là Quý Tranh của ngày trước rồi."
Ánh mắt Hàn Mỹ Nguyệt chợt lóe lên tia phấn khích khó tả: "Năm đó tôi đã lừa cô, thật ra Hạ Đình chẳng hề lên giường với tôi. Hai người vì chuyện này mà chia tay, bây giờ cô có hối hận không?"
Dù thất bại, ả ta vẫn muốn Quý Tranh phải sống trong hối hận suốt quãng đời còn lại.
Sắc mặt Quý Tranh vẫn điềm nhiên, cô đáp: " Tôi biết cô và Hạ Đình chẳng có gì. Việc tôi chia tay anh ta cũng không phải vì chuyện này."
"Cho dù Hạ Đình có tệ hại đến mức nào, anh ta cũng chẳng bao giờ để mắt đến cô đâu."
Lời nói này như nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào tim. Hàn Mỹ Nguyệt cứ ngỡ mình có thể thao túng Quý Tranh, nhưng thật ra, mọi chuyện đã bị cô ấy đoán ra từ rất lâu rồi.
Quý Tranh, từ đầu đến cuối, chưa bao giờ xem ả ta ra gì.
Hàn Mỹ Nguyệt thét chói tai: "Không thể nào!"
Ngay lúc này, Hạ Đình lén lút bước vào từ bên ngoài. Anh ta gằn giọng: "Chết tiệt! Thì ra là cô đứng sau giở trò."
Hàn Mỹ Nguyệt kinh ngạc tột độ: "Sao anh lại ở đây?"
"Cô có quyền gì mà quản tôi ở đâu chứ!"
Hạ Đình đứng trên cao, lạnh lùng nhìn xuống ả ta, giọng nói như đóng băng: "Hàn Mỹ Nguyệt, hôm nay tôi sẽ nói thẳng cho cô biết. Tôi mãi mãi không thể coi trọng cô, thậm chí đến gần cô tôi cũng thấy ghê tởm."
"Cô thử soi gương mà xem, cô không bằng một sợi tóc của Quý Tranh. Ai cho cô cái tự tin mà dám so sánh mình với cô ấy?"
Hàn Mỹ Nguyệt cắn chặt môi dưới đến bật máu. Thật đáng ghét! Thật đáng ghét đến phát điên!
Sau đêm nay, Quý Tranh vẫn sẽ là cô cả cao cao tại thượng, còn ả ta... hừ hừ.
Ánh mắt Hàn Mỹ Nguyệt tràn đầy căm hận, độc địa nguyền rủa: "Quý Tranh, tôi nguyền rủa cô, đời này vĩnh viễn không có được tình yêu..."
Khương Viện Viện không chịu nổi nữa, bực bội nói: "Lắm lời quá mức rồi đấy!"
"Nếu lời nguyền có hiệu quả, thì cần gì đến cảnh sát nữa chứ."
Cô ấy khẽ lắc chiếc chuông trên cổ tay. Ngay lập tức, Hàn Mỹ Nguyệt như bị điều khiển, đứng bật dậy và bắt đầu nhảy nhót theo điệu chuông của cô.
Khương Viện Viện ngáp dài, uể oải nói: "Xong việc rồi, chị đại tạm biệt."
Lâm Khê vẫy tay: "Tạm biệt, cảm ơn cô rất nhiều."
"Bye bye."
Sau khi cả hai rời đi, Hạ Đình liền mặt dày xáp lại gần, vẻ mặt hớn hở hỏi: "Quý Tranh, em đã biết tôi không hề có gì với cô ta, vậy tại sao lúc đó vẫn đòi chia tay?"
Quý Tranh vừa nghe thấy giọng anh ta là đã thấy đầu óc ong lên, cô chậm rãi nhấn từng chữ: "Chúng ta chia tay là vì con người của anh, chứ không phải vì bất kỳ ai khác."
Hạ Đình gãi gãi mặt, vẻ mặt khó xử nói: " Tôi rõ ràng rất tốt mà, khuôn mặt đẹp trai, vóc dáng hoàn hảo, tính cách... ừm... có chút khuyết điểm thật, nhưng tôi hoàn toàn có thể sửa đổi được!"
Quý Tranh khẽ nhíu mày. Cô vẫn cảm thấy anh ta thật sự quá trơn tru, thậm chí đến mức phát ngấy.
"Chúng ta đã chia tay rồi. Anh có sửa hay không cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Anh muốn tôi phải nói bao nhiêu lần nữa anh mới chịu hiểu đây?"
Hạ Đình nhếch môi, nở nụ cười ẩn ý. "Dạ vâng, em cứ nói, anh nghe hết đây."
"Thôi đi, tôi không muốn nói chuyện với anh nữa." Quý Tranh chỉ thấy đầu óc mình càng thêm nhức nhối.
Anh ta lúc nào cũng tự cho mình là đúng, nói mãi cũng chẳng hiểu được tiếng người. Mỗi lần đối thoại với kẻ này, Quý Tranh đều cảm thấy cả người như muốn bốc hỏa.
Hạ Đình vẫn không từ bỏ, đeo bám sát nút. "Quý Tranh, cho anh thêm một cơ hội được không? Chúng ta có thể làm lại từ đầu..."
"Khụ khụ... khụ khụ..." Sở Lăng lại ho sặc sụa.
Anh ta vẫn nằm bất động trên sàn nhà lạnh lẽo. Có ai làm ơn đến giúp anh ta đi, chỉ thêm chút nữa thôi, chắc anh ta sẽ mất mạng mất.
Quý Tranh khựng lại. "Sở Lăng, tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện ngay đây. Anh cố gắng chịu đựng thêm một chút nhé."
Sở Lăng mỉm cười yếu ớt, thều thào. "Cô cả, tôi... tôi vẫn ổn mà..."
Quý Tranh vội vàng trấn an: "Anh đừng nói gì nữa, giữ sức đi đã."
Sở Lăng gật đầu, thỉnh thoảng lại khẽ rên rỉ vì đau đớn. "A... ôi..."
Quý Tranh sốt ruột không thôi vì vết thương của anh ta, luôn túc trực không rời.
Hạ Đình đứng bên cạnh, trợn trừng mắt nhìn, trong lòng điên cuồng châm chọc. "Ôi trời, đúng là một tên ' trà xanh' chính hiệu!"
Bác sĩ nhanh chóng mang cáng vào. Quý Tranh tự tay đưa Sở Lăng lên xe cấp cứu để đến bệnh viện.
Hạ Đình vẫn mặt dày bám theo.
"Khoan đã! Chúng ta đi cùng đi. Em một mình con gái chăm sóc anh ta sẽ không tiện đâu, để anh giúp em một tay."
"Không cần!"
"Anh không phải đến để chia rẽ hai người đâu. Anh đến để... cùng chung vui với hai người đấy chứ!"
Hóa ra anh ta cũng có tài "đấu võ mồm" không kém. Xem ai mới là người đỉnh cao hơn trong khoản này đây?
Về độ mặt dày, quả thật anh ta dám nhận số một thì không ai dám đứng thứ hai.
Lâm Khê đã chứng kiến toàn bộ màn kịch này.
Sự trơ trẽn của Hạ Đình thật sự khiến cô phải há hốc mồm. Có lẽ, "mặt dày như tường thành" cũng chẳng đủ để miêu tả người này.
Phó Kinh Nghiêu lúc này xuất hiện ở cửa, khẽ gọi: "Chúng ta về thôi."
"Ừm." Lâm Khê chợt sực nhớ ra, " Tôi vẫn chưa lấy tiền công."
Phó Kinh Nghiêu khẽ nhếch môi cười nhẹ, "Cứ tìm Quý Hành mà đòi."
"Phải rồi, dù sao cậu ấy cũng là người của nhà họ Quý."
Lâm Khê vừa xuống lầu đã thấy ngay Quý Hành đang nổi bật giữa đám đông, hăng hái chia bánh sinh nhật cho mọi người.
"Chào chú Lý, lâu quá không gặp ạ!"
"Ôi cô Lưu, trông cô ngày càng trẻ đẹp ra thì phải!"
"Anh Cường, bộ đồ hôm nay của anh ngầu bá cháy! Anh làm ăn phát đạt thế này, sau này nhớ dắt theo đàn em với nhé!"
Quý Hành cứ như cá gặp nước giữa chốn đông người, ai cậu ta cũng có thể bắt chuyện và giữ vài câu xã giao.
Lâm Khê khẽ gật đầu nhận xét: "Xem ra cậu ta đã hiểu chuyện rồi."
Phó Kinh Nghiêu dõi mắt theo bóng dáng cách đó không xa. "Quý Hành cũng sắp hai mươi rồi, đúng là đến lúc phải trưởng thành."
Ông nội Quý đã tuổi cao sức yếu, Quý Minh Sơn thì bất tài, Phó Tâm Nhã lại quá yếu ớt, còn Quý Tranh tối nay lại gặp chuyện không thể có mặt. Giờ đây, chỉ còn mỗi Quý Hành là người duy nhất có thể đứng ra gánh vác thể diện của Quý gia.
Quý Hành chợt cảm nhận được hai ánh mắt đang dõi theo mình, liền ôm đĩa bánh quay đầu lại, mỉm cười chào: "Anh họ, chị dâu!"
Cậu ta lập tức chạy ào tới. "Hì hì, hai anh chị ăn bánh nhé?"
Lâm Khê nhận lấy hai đĩa bánh, khẽ nói: "Cảm ơn em."
"Không cần khách sáo đâu ạ." Quý Hành sốt ruột hỏi ngay, "Chị của em thế nào rồi?"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Cô ấy thì không sao, nhưng Sở Lăng bị thương hơi nặng một chút, họ đã cùng nhau đến bệnh viện rồi."
Lâm Khê chợt nhớ đến vết m.á.u vẫn còn vương trên lầu, liền dặn dò: "Cậu rảnh thì lập tức gọi người đến dọn dẹp sạch sẽ căn phòng cuối cùng bên tay trái trên tầng hai đi. Tuyệt đối đừng để ông biết chuyện này."
"Em hiểu rồi ạ." Quý Hành nghiêm túc gật đầu. "Ông đã lớn tuổi rồi, không thể chịu nổi bất kỳ cú sốc nào nữa."
Cậu ta vỗ n.g.ự.c cam đoan: "Chị của em không có ở đây, nhà họ Quý cứ giao cho em! Em nhất định sẽ không làm chị phải mất mặt."
"Cố gắng làm tốt nhé." Lâm Khê định rút điện thoại ra, nhưng lại chợt nhận ra hai tay mình đang cầm đầy đồ.
Phó Kinh Nghiêu thấy vậy, tự nhiên đưa tay cầm lấy số bánh, Lâm Khê lúc này mới rảnh tay rút điện thoại ra. "Và cuối cùng, đến phần thanh toán."
Quý Hành: "..."
Gì cơ? Sao lại là cậu ta phải trả tiền? Vừa mới hùng hồn tuyên bố sẽ gánh vác nhà họ Quý xong, giờ lại bị chị đại quay sang đòi tiền. Nghe thì có vẻ hơi oái oăm, nhưng mà... cũng không sai chút nào!
A a a! Nhưng tiền bạc trong nhà họ Quý, cậu ta đâu có quyền động vào, cậu ta chỉ là một kẻ đáng thương sống nhờ tiền tiêu vặt mỗi tháng, mà tháng này thì tiền còn chưa thấy đâu.
Thấy vẻ mặt co rúm của cậu ta, Lâm Khê hơi nheo mắt, "Tính quỵt nợ à?"
"Không, em không có!" Quý Hành vội vàng mở cái "kho báu nhỏ" của mình ra, "Chị đại, bao nhiêu ạ?"
"Dùng linh khí phong bế huyệt đạo, lần này giá khá chát đấy." Lâm Khê giơ ba ngón tay lên.
Quý Hành trợn tròn mắt, "Ba triệu?"
Với năm trăm nghìn tiền tiêu vặt mỗi tháng, cậu ta phải dành dụm đến sáu tháng mới được ba triệu, mà trùng hợp thế nào, cái "kho báu nhỏ" của cậu ta lại vừa vặn có đúng ba triệu.
Quý Hành bắt đầu nghi ngờ. Có khi nào chị đại và anh họ đang bắt tay nhau, muốn vét sạch túi tiền tiết kiệm của cậu ta, để cậu ta tháng này phải cạp đất mà sống, nếm mùi "cuộc sống giản dị" không?